Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Lâm Mộ Thiên giãy dụa ý đồ hất người phía sau ra, đột nhiên, một cỗ nhiệt khí đánh úp lại. Khoang miệng nóng ướt của đối phương ngậm lấy tai y, tinh tế mút vào. Đầu lưỡi nóng ướt xẹt qua vành tai y, dẫn tới y bất an sợ run, mà đối phương tựa hồ không có ý buông tha y, hô hấp nóng rực ái muội truy đuổi hai má y.

“Đừng sợ, là tôi.” Phía sau truyền đến một giọng nói trấn an quen thuộc tràn ngập ôn nhu, nam nhân lập tức nghe ra giọng nói ôn hòa không thể lẫn của Thư Diệu.

Nam nhân biết người phía sau là Thư Diệu thì lúc này thân thể mới dần dần trầm tĩnh lại. Vì nam nhân uống rượu nên khiến cho bước chân hiện tại của y không quá ổn định, nam nhân tùy ý Thư Diệu đỡ y từ phía sau.

Thư Diệu mềm nhẹ mút lỗ tai mẫn cảm của y, thấp giọng ghé vào lỗ tai y phát ra tiếng cười ôn nhu. Hắn vén áo nam nhân lên, vuốt ve thân thể đầy đặn của nam nhân, thân thể nam nhân mềm dẻo làm cho hắn yêu thích không buông tay, vì thế liền ôn nhu âu yếm nam nhân gấp bội. Động tác hắn mềm nhẹ nhưng có sức mạnh không thể kháng cự.

Phát hiện thân thể nam nhân có dấu hiệu mềm hoá, phát hiện nam nhân như có như không chống cự, hắn không có tiếp tục nữa, mà lựa chọn thuận theo tâm tình nam nhân mà buông y ra.

“Sao cậu mặc thành như vậy?” Lâm Mộ Thiên nghi hoặc đánh giá Thư Diệu mặc đồng phục nhân viên phục vụ, sự thân thiết ngắn ngủi vừa rồi làm cho hai má nam nhân ửng hồng chưa biến mất.

“Làm như vậy là vì muốn trốn phóng viên, anh cũng biết cái đám phóng viên đó thật phiền phức.” Thư Diệu tháo mũ trên đầu xuống, tiện tay cào cào mái tóc đen, con ngươi đen hữu thần lại ấm áp “Anh biết đó, nếu bị bọn họ chụp đến tôi và anh cùng một chỗ, kia khẳng định sẽ lấy quan hệ giữa hai công ty Đông Tinh và Phong Xa để làm đầu đề.”

Lâm Mộ Thiên hiểu rõ gật đầu, Thư Diệu vô luận mặc cái gì cũng rất đẹp mắt, lúc nãy hắn kéo mũ xuống rất thấp, hơn nữa nam nhân tâm tình không tốt nên căn bản vô tâm đi chú ý người bên cạnh, sau khi biết được chân tướng thì khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.

Thư Diệu vốn không muốn tới tham gia hoạt động thương mại lần này, nhưng người đại diện nói với hắn rằng Lâm Mộ Thiên cũng sẽ tham dự nên hắn lập tức đáp ứng tham dự hoạt động khai trương này. Trường hợp này bí mật, nếu để nhiều người biết hắn cùng nam nhân tiếp xúc thì cũng rất không tiện, nhưng Thư Diệu không muốn buông tha cơ hội gặp mặt nam nhân.

Nam nhân cũng biết Thư Diệu không dễ dàng gặp được, cho nên vẫn để cho Thư Diệu ở lại trong phòng, cũng tránh được khá nhiều phiền toái không cần thiết. Nam nhân là người trưởng thành, cho nên Lâm Việt cũng không phải lúc nào cũng kè kè theo y, cũng cho nam nhân không gian riêng. Sau một đêm miệt mài nên đêm nay, Lâm Việt cũng không có tiến tới quấy rầy nam nhân nghỉ ngơi.

Cái này thành ra cho nam nhân và Thư Diệu không ít không gian để ở chung, Thư Diệu rất đơn giản, hắn không muốn gì nhiều, chỉ cần nhìn nam nhân tốt, đừng cả ngày xụ mặt thì hắn đã thỏa mãn.

Mà Lâm Mộ Thiên cũng biết dụng tâm của Thư Diệu, cho nên ở trước mặt Thư Diệu, y tận lực duy trì tâm tình tốt. Cùng Thư Diệu ở một chỗ, nam nhân luôn có cảm giác được che chở, mặc dù có chút ôn nhu đôi khi có vẻ không quá chân thật, nhưng này lại có thể làm cho trái tim bị thương của nam nhân bình phục.

“Cả đêm nay anh không vui, tôi đều nhìn thấy, lúc anh ở phòng tiệc còn uống không ít rượu.” Thư Diệu đang nắm mặt nam nhân, chạm nhẹ đôi môi nam nhân, môi nam nhân còn lưu lại mùi rượu.

Hô hấp nóng ướt của Thư Diệu phun lên môi nam nhân, ánh mắt nam nhân nghênh tiếp đôi mắt đen ôn nhu của đối phương, khóe miệng nam nhân lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Tôi không sao, cậu không cần lo lắng cho tôi.”

Nam nhân cảm giác được sự quan tâm của Thư Diệu đối với y, đáy lòng dâng lên một cỗ ấm áp, làm cho y cảm thấy không khổ sở như vậy, này coi như là an ủi mà Thư Diệu cho y.

Thư Diệu nhẹ nhàng đụng vào môi nam nhân vài cái, bốn đôi môi cánh hoa nhẹ nhàng đụng vào lại rất nhanh tách ra, trên môi nam nhân còn lưu lại độ ấm……

“Cậu ăn mặc như vậy xuất hiện ở buổi tiệc, không sợ bị phát hiện sao?”

“Tôi đây không phải không bị phát hiện sao?”

Nam nhân biết hành động của Thư Diệu kỳ thật không tồi, chỉ cần không quá rêu rao là sẽ không bị đám phóng viên phát hiện, cho nên lo lắng của y tựa hồ dư thừa.

Thư Diệu ôm nam nhân đến bên cửa sổ, hai người dựa vào bệ cửa sổ hóng gió biển, thưởng thức bờ biển xa xa. Ánh đèn ngũ sắc chiếu rọi dưới mặt nước, tràn ra ánh sáng hoa mỹ, tiếng sóng đập vào thân thuyền trong màn đêm dị thường rõ ràng. Thư Diệu đứng ở phía sau nam nhân, ôm cả nam nhân vào trong ngực, ngửi hơi thở nơi cần cổ nam nhân.

Thư Diệu ở bên tai nam nhân hỏi: “Vừa rồi Nhiên Nghị nói với anh cái gì mà khiến anh trở nên không vui như vậy?” (tên này chả biết zề cả >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui