Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Lâm Mộ Thiên muốn nói lại thôi làm cho Thư Diệu hơi trầm tư một chút. Thư Diệu phản ứng rất nhanh, chẳng bao lâu, hắn liền dời đề tài đi nhưng nam nhân lần này tựa hồ rất kiên trì, cuối cùng Thư Diệu cũng chỉ đành cúi đầu giải thích.

“Là tôi không nghĩ tới hậu quả sau đó, tôi nghĩ anh sẽ không phản đối. Nếu anh không thích, tôi cam đoan sẽ không có lần sau. (>”< chứ bộ trc h ko biết thúc ghét NN hả tên kia?)”. Trán Thư Diệu nhẹ nhàng để ở trên trán nam nhân. Nơi này không ai ra vào, hắn cũng không lo lắng có phóng viên chụp phải, vì thế cũng thoải mái một chút. Nếu có thể hắn thật đúng là muốn ở trong này “ôm” nam nhân.

Nhưng không được.

Nam nhân tuyệt đối sẽ không đồng ý, hơn nữa hắn không thể phá hư hình tượng mình ở trong lòng nam nhân nữa. Tối đó hắn đúng là có chút hồ đồ, vì giúp nam nhân ra mồ hôi cư nhiên cho phép Nhiên Nghị cùng hắn ôm nam nhân, hắn thật là sơ sót không nghĩ tới cảm nhận của nam nhân.

Kỳ thật hắn cũng là tình thế bất đắc dĩ, nếu giờ không có Nhiên Nghị giúp hắn, hắn rất nhanh sẽ rơi đài. Đến lúc đó hắn làm không được cái gì, càng thêm không có năng lực bảo vệ nam nhân, cũng không có tư cách cùng nam nhân một chỗ nữa. Hắn không hy vọng còn chưa đi tới địa vị hoàn mỹ nhất, hắn đã bị Lâm Việt và Vĩnh Trình giết chết. Hắn muốn tự bảo vệ mình, cũng muốn bảo toàn thứ mình muốn, cho nên hiện tại hắn không có lựa chọn. Nếu đã đi tới bước này, hắn không có lý do gì để buông tha.

Ánh mắt Thư Diệu thật ôn nhu, trong con ngươi đen lóe ra ánh sáng nhu hòa. Hắn lẳng lặng nhìn nam nhân sắc mặt không tốt lắm, cùng đợi nam nhân cho hắn một lời đáp lại. Hắn hy vọng nam nhân quên chuyện ngày đó đi, nên khoảng thời gian này dù hắn và nam nhân ở cùng nhau, hắn cũng cố ý lảng tránh không nói tới chuyện đêm đó. Hắn rất sốt ruột, cũng rất lo lắng……

Nếu nam nhân nói không cần gặp lại, hoặc là nói không muốn cùng hắn một chỗ, như vậy những cố gắng lâu nay của hắn đều uổng phí. Sao hắn có thể cho phép chuyện như vậy phát sinh!!!!!

“Anh tin tôi đi, tôi là thật tâm.” Thư Diệu cầm cánh tay nam nhân, ánh mắt hắn tràn ngập thành ý. Suy nghĩ của nam nhân lâm vào hỗn loạn, thấy nam nhân không nói gì hắn vươn tay đem nam nhân ôm vào trong ngực, dùng hai tay ôm chặt cả người nam nhân.

“Thư Diệu……” Lâm Mộ Thiên tâm tình bất an nhìn chăm chú vào Thư Diệu, mắt Thư Diệu đen láy, tóc cũng đen nhánh sáng bóng, ngũ quan cũng rất tinh xảo, cười rộ lên thật ôn nhu, khiến y nhìn vào thật an tâm: “Thư Diệu, tôi không hy vọng cậu gạt tôi……”

“Được.”

“Tôi cũng là thật tâm ……” Lâm Mộ Thiên nói rất chậm.

Thư Diệu dùng trầm mặc như câu trả lời. Nam nhân nghĩ Thư Diệu cam chịu, cũng không truy vấn nữa. Thư Diệu vuốt ve lưng nam nhân như trấn an, nam nhân thật không được tự nhiên. Nam nhân không phải nhát gan, y chỉ là lo lắng ở loại địa phương này bị người chụp phải sẽ ảnh hưởng không tốt. Nam nhân muốn tránh ra, đẩy đẩy ngực Thư Diệu, nhưng Thư Diệu lại thuận thế ôm sát y.

Lâm Mộ Thiên là một nam nhân xử trí theo cảm tính, tâm y rất mềm, chịu không nổi đối đãi như vậy, y đối với sự ôn nhu của Thư Diệu không có khả năng miễn dịch. Nam nhân vốn tính nói xong sẽ đi, kết quả cuối cùng dưới lời mời của Thư Diệu vẫn ở lại cùng ăn bữa tối. Nam nhân ăn không nhiều lắm, Thư Diệu cũng không thế nào ăn. Nam nhân từ trong miệng Thư Diệu biết được sau đêm đó, Nhiên Nghị phát sốt không lui, tình trạng không tốt lắm.

Bởi vì phim trường bên này đường bị chặn, lại không thể thông xe. Cuối cùng Nhiên Nghị được trực thăng riêng của mình trực tiếp đón đi, này đã là chuyện của mấy ngày trước.

Khi y nghe được bệnh tình Nhiên Nghị thật nghiêm trọng, y chỉ là nhíu mày. Y nhớ sáng hôm đó lúc y rời đi, Nhiên Nghị cũng đã sốt rất nghiêm trọng, Y không để ý sống chết của Nhiên Nghị, liền vội vàng rời đi. Giờ nghĩ lại sáng hôm đó trước khi đi, nếu y thuận tay đem chăn khoát lên trên người Nhiên Nghị, thì có lẽ Nhiên Nghị giờ đã bình phục rồi.

Nam nhân chỉ nghe không có lên tiếng, Thư Diệu cũng chỉ đơn giản nói qua. Hắn biết nam nhân không muốn nhắc tới Nhiên Nghị, hắn liền tận lực tránh những đề tài có liên quan đến Nhiên Nghị.

Chuyện lần này làm cho Thư Diệu khắc sâu không ít. Vì không để nam nhân miên man suy nghĩ, hắn cơ hồ ngoại trừ công tác ra, sẽ không cùng A Nhạc nói gì cả. Dần dần trong đoàn phim, mọi người đồn rằng hai người có mâu thuẫn, đương nhiên loại tin tức bát quái này lập tức khiến cho phóng viên hứng thú, tên Thư Diệu lại nhanh chóng được đưa lên đầu đề.

Mà trong mười ngày đường bị đóng băng, Vĩnh Trình, Lâm Việt cùng với ông chủ bên Đông Tinh một lần nữa bàn về chuyện đầu tư. Thư Diệu công việc cũng bề bộn, hầu như mỗi ngày đều phải quay phim, thời gian ngủ cũng phi thường ít, phi thường vất vả. Nhưng Thư Diệu rất có khả năng, luôn có thể khiến cho đạo diễn vừa lòng, cách xử sự lại rất chu đáo, trong đoàn phim mọi người đều khen Thư Diệu chuyên nghiệp.

Mà thời gian này, nam nhân trong lúc nhàn hạ lật xem rất nhiều tư liệu về tài chính. Y vốn đối với lần này không cảm thấy hứng thú, vì đại đa số đều do Lâm Việt làm, y không có việc gì liền lật xem chút. Ngày cứ như vậy bình tĩnh trôi qua, y cũng làm theo như lời bản thân nói, không có đi xem quay phim nữa. Nhưng Thư Diệu sẽ luôn chủ động đến hẹn y ăn cơm, mấy lần nam nhân đều cảm thấy Thư Diệu mệt chết đi, nhưng vẫn cố cùng y ăn cơm, nam nhân đều nhìn ở trong mắt. Dần dần nam nhân cũng không muốn nhắc lại chuyện đêm đó, nam nhân cũng thôi miên chính mình như an ủi, coi như nằm mơ, không cần nghĩ nữa……

Từ phim trường trở về sau nam nhân vẫn không có gặp qua Thư Diệu, chỉ có ở trên tin tức giải trí mới có thể nhìn thấy thân ảnh Thư Diệu. Y cũng biết Thư Diệu rất bận, y cũng không muốn đi quấy rầy, nhưng mỗi ngày Thư Diệu đều gọi điện cho y, điều này làm cho nam nhân có điểm thụ sủng nhược kinh. Dần dần nam nhân cũng bị kiên trì của Thư Diệu đả động.

Thư Diệu ôn nhu, làm cho nam nhân dễ mềm lòng không thể ngăn cản.

Mà Lâm Việt và Vĩnh Trình gần đây vì chuyện đầu tư, đều cùng Thanh Dương thân cận; Lâm Việt cũng không chút nào giấu diếm đem chuyện này nói với nam nhân. Y cũng biết Vĩnh Trình và Lâm Việt vốn cũng không có gì chung, nhưng hai người công – tư rõ ràng, nên vẫn khiến cho nam nhân rất yên tâm.

Từ lần đi phim trường trở về mọi công tác của nam nhân trên cơ bản đều ngừng, chỉ ngẫu nhiên đi chụp một vài quảng cáo. Chiều hôm đó nam nhân hiếm khi nhận được điện thoại của người đại diện, bảo y đến công ty quảng cáo quay một clip quảng cáo mới. Nam nhân đến công ty quảng cáo mới từ trong miệng người phụ trách biết được, quảng cáo lần này là tuyên truyền cho trường ngựa Tây khu, cũng chính là một trong những sản nghiệp của Thanh Dương.

Khi nghe cái tin này, nam nhân ít nhiều vẫn có chút cao hứng, y biết này khẳng định là Lâm Việt cùng Thanh Dương trước đó đã thương lượng rồi. Quảng cáo này không ai thích hợp hơn so với Lâm Mộ Thiên, nam nhân trung niên, thân sĩ, ôn nhuận, mấy tính chất đặc biệt này y đều có. Tuy không muốn bị người ta nói là dựa vào nam nhân kiếm cơm, nhưng Lâm Mộ Thiên vẫn rất cao hứng vì Thanh Dương nghĩ tới y trước tiên. Nam nhân bằng lòng đến công ty quảng cáo quay mấy đoạn quảng cáo ngắn, hậu kỳ còn phải dựa theo ý tứ của ông chủ mới tiến hành sàng lọc.

“Vất vả rồi, hôm nay mọi người cũng mệt rồi, sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi!” Đạo diễn công ty quảng cáo rất vừa lòng biểu hiện của Lâm Mộ Thiên. Vô luận là đi đứng hay là tạo hình, nam nhân đều khá chuyên nghiệp, quảng cáo cũng hoàn thành phi thường thuận lợi.

Trước khi đi đạo diễn còn vỗ vỗ vai Lâm Mộ Thiên, cổ vũ khích lệ: “Kỳ thật không đóng phim cũng không sao cả, tôi cảm thấy anh ở phương diện quảng cáo này cũng khá có thiên phú. Về sau khả năng chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác, ông chủ lớn đã nói series quảng cáo này đều để anh quay.”

“Được, hợp tác vui vẻ.” Lâm Mộ Thiên thân thiện gật đầu, ngẫu nhiên nhận một công tác cũng không phải là không tốt, có thể giúp Thanh Dương y cũng rất thích ý. Có điều nam nhân vì chuyện không có nhìn thấy Thanh Dương mà cảm thấy tiếc nuối.

Vì buổi chiều nghỉ nên nam nhân muốn đi siêu thị mua một ít thức ăn tươi. Đã lâu rồi y cũng chưa tự mình mua đồ ăn xuống bếp nấu, vừa lúc gần đây đều có thời gian tự mình xuống bếp. Vì không để người khác nhận ra nam nhân mặc thường phục mộc mạc mà bình thường hay mặc ở nhà, mang theo một kính râm. Giữa đường nhận được điện thoại của Lâm Việt, Lâm Việt tỏ vẻ bận xong liền trực tiếp đến nơi đó của nam nhân, nam nhân cũng vui vẻ đáp ứng.

Nam nhân bao lớn bao nhỏ xách một đống lớn đồ đạc trở về, y mới ra cửa thang máy liền thấy Thư Diệu vốn giờ này phải ở phim trường quay phim đang đứng ở cửa nhà y.

Thư Diệu thấy trong tay nam nhân đang xách đồ đạc nên rất tự nhiên cầm qua, tiếp nhận đồ đạc trong tay nam nhân. Ánh mắt hắn ôn nhu dừng ở trên mặt nam nhân, nhìn thấy nam nhân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nụ cười nơi miệng Thư Diệu càng thêm ấm áp.

“Làm sao vậy, thấy tôi đến gặp anh, anh mất hứng?” Thư Diệu cười hỏi nam nhân, nam nhân trở nên có chút xấu hổ, ấp úng chưa hỏi được lý lo hắn đến.

“Không phải tôi không cao hứng, chỉ là cảm thấy có chút đột ngột, quay phim còn chưa xong, sao cậu đã quay lại?”

“A Nhạc bị thương, đoàn phim nghỉ một ngày, cho nên tôi trở về nhìn anh.”

Cái tay lấy cái chìa khóa ra của Lâm Mộ Thiên tạm dừng một chút: “Vậy A Nhạc bị thương nghiêm trọng không?”

“Tôi không rõ lắm, ngày mai hẳn là sẽ không có việc gì.” Thư Diệu chậm rãi lắc đầu, hắn cơ hồ là dán bên tai nam nhân nói: “Anh trước mở cửa đi, chúng ta đi vào rồi chậm rãi nói tiếp.” Nhiệt khí nóng hổi khiến lỗ tai nam nhân ngưa ngứa.

Vì sao Thư Diệu nói chuyện lại dựa vào y gần như vậy, y cũng không phải không nghe thấy……

Ngay lúc trên mặt nam nhân lộ ra đỏ ửng, Thư Diệu ở bên cạnh nở nụ cười bí hiểm. Nam nhân tâm tình phức tạp mở cửa ra, cũng mời Thư Diệu vào nhà ngồi. Dù sao Thư Diệu cùng y ở chung lâu như vậy, đối với mọi thứ trong nhà cũng rất quen thuộc, Thư Diệu trực tiếp đem đồ xuống phòng bếp.

Nam nhân còn không biết nên như thế nào nói với Thư Diệu là buổi tối Lâm Việt sẽ qua đây. Nam nhân còn đang do dự thì Thư Diệu từ phía sau ôm lấy y, nam nhân còn chưa kịp phản ứng, tay Thư Diệu đã trượt vào trong áo nam nhân. Hắn cúi đầu hôn lên cổ nam nhân, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve bụng y, nam nhân bị hành động đột ngột này làm cho giật mình.

Lâm Mộ Thiên bị động tác của Thư Diệu khiến cho thật ngứa, nhịn không được cười vài tiếng, liền hất tay Thư Diệu ra đi làm cơm. Thư Diệu cũng không ngăn cản nam nhân, hắn lập tức vào phòng nam nhân tìm một bộ áo ngủ, tắm rửa xong sau thay vào. Đai lưng buộc tùy ý, mái tóc đen nhánh lây dính bọt nước trong suốt, thân hình Thư Diệu rất đẹp, hoàn mỹ mà thon dài.

Nam nhân mặc tạp dề từ phòng bếp đi ra thấy Thư Diệu một bên tựa vào sô pha uống rượu đỏ, một bên xem TV, nam nhân làm xong thức ăn cũng đã tám giờ.

Lúc này, chuông cửa vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui