“Tôi cứ nghĩ là ai, thì ra là anh sao, đã trễ thế này anh còn tìm tới ông chủ chúng tôi, như vậy thật không tiện. Anh cũng không phải không biết, gần đây anh thế nhưng là đầu đề của các bài báo, thật là nổi. Nếu ông chủ chúng tôi bị anh liên lụy vào chuyện này, anh phụ trách được sao?” An Lâm nhìn thấy Lâm Mộ Thiên đã không ưa, lại nhìn thấy toàn thân nam nhân đều bị xối, Lâm Việt lại đối với y xa cách, khiến cô nói càng không hề khiêm tốn: “Anh cũng không phải không biết miệng người đáng sợ, ông chủ chúng tôi cũng không giống anh.”
Nam nhân không nói được một lời đứng ở tại chỗ, tiếng mưa tí tách rơi gõ đến tâm y. Lời nói của An Lâm thật đả thương người, nam nhân không muốn để ý tới nhưng nghe vậy cũng rất giận.
An Lâm được một tấc lại muốn tiến một thước còn muốn nói, Lâm Việt lạnh lùng mở miệng bảo cô câm miệng. An Lâm không dám tiếp tục, chỉ có thể đứng ở một bên dùng ánh mắt châm chọc nhìn nam nhân. Nam nhân cũng không thích An Lâm, vì người đàn bà này đối với y trước giờ cũng không thân mật.
“Cút.” Lâm Việt lạnh lùnh mở miệng, ánh mắt thản nhiên của hắn lộ ra vài tia hàn ý.
“Có nghe thấy không, ông chủ bảo anh cút, còn đứng ở trong này làm cái gì?!” An Lâm chỉ vào nam nhân, bất mãn quát lớn. Nam nhân căn bản không muốn để ý tới cô, đã đến tình trạng này, vô luận thế nào cũng được, nam nhân không muốn đi tranh chấp, cũng không muốn đi để ý tới người khác vô duyên vô cớ khiêu khích y.
Vào lúc này Lâm Việt lại vươn tay, kéo lại nam nhân đang muốn chạy, hắn đem nam nhân từ trong mưa kéo lại, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn về phía An Lâm: “Tôi bảo cô cút, chuyện của tôi, không cần người ngoài xen mồm vào.”
“Ông chủ……”
An Lâm còn muốn nói, nhưng ánh mắt lạnh lùng kia của Lâm Việt khiến cô chỉ có thể từ bỏ. An Lâm bị lời nói quyết tuyệt của Lâm Việt khiến cho không nói nên lời, cuối cùng cũng chỉ có thể tự tìm mất mặt rời đi. (đáng kiếp >’’