Lâm Mộ Thiên đi theo Thanh Dương rời khỏi khách sạn, sau mới biết được là thuộc hạ Thanh Dương nhìn thấy vệ sĩ Nhiên Nghị bắt y. Thanh Dương không có hướng Nhiên Nghị đòi người ngược lại trực tiếp đi lên đón nam nhân. Lúc hai người rời đi vệ sĩ Nhiên Nghị cũng chỉ có thể nhìn một cách bất lực, dù sao lão đại của Thanh bang không phải người có thể tùy tiện đắc tội, hơn nữa đám vệ sĩ cũng biết Thanh Dương và ông chủ bọn họ là quan hệ hợp tác. Thanh Dương đã mở miệng, bọn họ làm sao dám không để cho đi.
“Vừa rồi Nhiên Nghị có nói với anh cái gì không?” Thanh Dương lười biếng tựa vào trong xe, hai mắt bình tĩnh của hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân: “Hắn có làm gì với anh không?”
Lời nói của Thanh Dương khiến nam nhân khó trả lời, nhưng phản ứng trầm mặc cùng ngón tay khẽ run rẩy và ánh mắt dao động kia của nam nhân, toàn bộ biểu hiện của nam nhân đã nói lên tất cả.
“Tôi……” Nam nhân há miệng thở dốc, nhưng không có dũng khí nói thêm gì nữa.
Y phải nói chuyện này với Thanh Dương như thế nào? Thanh Dương biết sau có phải chán ghét y hay không, có phải phỉ nhổ y hay không? Hoặc là xem thường y? Ngại y bẩn……
Nam nhân thật không có dũng khí nói chuyện này với Thanh Dương, loại chuyện này muốn y làm sao nói ra miệng? Tuy rằng y rất cảm tạ Thanh Dương đem y từ tay Nhiên Nghị cứu ra, nhưng y như thế nào nói với Thanh Dương là y bị Nhiên Nghị cường bạo. Như vậy chỉ chứng tỏ y là một nam nhân vô năng và yếu đuối, cư nhiên bị đồng tính nhỏ hơn so với mình cường bạo. Loại chuyện này vô luận như thế nào y cũng không thể nói ra miệng……
“Không muốn trả lời thì không cần trả lời, tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi, không có ý gì cả.” Giọng nói thản nhiên của Thanh Dương chậm rãi vang lên, giọng điệu lười biếng kia vẫn không có chút biến hóa, hắn có thể hiểu cái khó xử của nam nhân.
“……” Nam nhân không nói gì, chỉ mím môi.
Đôi mắt u tĩnh kia của Thanh Dương có cảm xúc nào đó trước nay chưa từng có đang lắng đọng lại. Hắn hơi giật giật ngón tay, xoay xoay chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, trong hai mắt yên tĩnh lộ ra hơi thở nguy hiểm……
“Được rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý.” Giọng điệu thản nhiên của hắn chẳng những không có cảm xúc gì, nhưng nghe xong khiến cho y phát run. Ngay cả nam nhân cũng sững sờ nhìn chăm chú vào Thanh Dương.
Biểu hiện này của Thanh Dương, là đang giận……
Tuy Thanh Dương bất động thanh sắc, nhưng đáy mắt vẫn nổi lên gợn sóng rất nhỏ, dù chỉ là gợn sóng nhợt nhạt, cùng rung chuyển rất nhỏ cũng đủ để nói lên tất cả.
Nam nhân chậm rãi gục đầu xuống, vai y nhẹ nhàng run run, nam nhân cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp lại Thanh Dương nữa. Nếu Thanh Dương không biết thì được, nhưng hiện tại chỉ sợ Thanh Dương cũng đã đoán được. Nam nhân thật vô tội nhưng lại không thể nào giải thích, y giật giật miệng muốn giải thích, nhưng nói tới bên miệng lại một chữ cũng không nói nên lời, làm thì cũng đã làm rồi……
Nhiều lời cũng chỉ khiến người khác cho rằng đang nói xạo.
Thanh Dương không hỏi nam nhân nữa, ngược lại bảo nam nhân đừng lo lắng. Hắn đã phái người đi nói bọn họ về trước, như vậy không làm xấu mặt hai bên mà cũng thể hiện phép lịch sự.
Trên đường đến trang viên của Thanh Dương, nam nhân không có mở miệng nói chuyện, Thanh Dương rất nhanh liền khôi phục lười biếng dĩ vãng. Dọc theo đường đi Thanh Dương đều không nói chuyện, nhưng nam nhân vẫn biết hắn mất hứng.
Sau cả một buổi chiều, nam nhân cùng Thanh Dương ở phía sau viện phơi nắng, thuận tiện đi xem mấy con sói thuần chủng mà Thanh Dương nuôi. Đúng vậy _ là sói, mà không phải chó. Thú cưng của Thanh Dương rất đặc biệt, là sói mua về từ nước ngoài với giá khá cao, dù đã bị thuần hóa nhưng những con sói này vẫn mang theo dã tính trời sinh, bị cột bằng dây xích còn cắn thương người hầu.
Nam nhân vẫn là lần đầu tiên nhìn mấy con sói gần như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút sợ hãi. Mấy con sói dưới ánh nắng rực rỡ, da lông sáng như tuyết, lười biếng mà tao nhã ngồi ở trên cỏ hậu viện phơi nắng. Ngoài nhân viên chăm sóc mà Thanh Dương mời đến thì không có ai dám tới gần.
Mà Thanh Dương bảo thủ hạ nhân đem người hầu bị thương đưa đi bệnh viện, hắn lười biếng nằm trên ghế phơi nắng, hơi hơi híp mắt nhìn chằm chằm thú cưng đang quay cuồng, vui đùa ầm ĩ trên mặt cỏ.
“Thanh Dương, mấy con sói này cậu…… Cậu mua khi nào……” Nam nhân thật sợ hãi, ngay cả vệ sĩ của Thanh Dương cũng lo lắng mấy con sói sẽ tùy thời nhào qua, càng miễn bàn nam nhân bây giờ đang ôm cái dạng tâm tình gì.
Thanh Dương híp hai mắt lại, chậm rãi nhắm lại, hắn thoải mái mà tựa vào trên ghế, thong thả trả lời nam nhân: “Là lúc ở nước ngoài, A Hán mua cho tôi giải buồn.” (đích thị là Hán Dương rồi, anh này có sở thích sưu tầm thú dữ >’’