Lâm Mộ Thiên không có biện pháp đành phải hé miệng cắn một ngụm, Thanh Dương cứ như vậy cầm. Nam nhân ổn định tay Thanh Dương dùng sức cắn một ngụm, miệng nam nhân bị lạnh hồng hồng ……
Nam nhân quay đầu không nhìn Thanh Dương, đương nhiên y không biết Thanh Dương giờ đang hết sức chăm chú theo dõi y. Hai mắt trầm định của Thanh Dương gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân, con ngươi vốn lộ ra thần sắc lười biếng của hắn giờ khắc này trở nên đặc biệt thanh minh, đôi mắt xinh đẹp của hắn đang dần dần căng chặt.
Đôi môi phiếm hồng của nam nhân ngậm lấy viên nước đá, nhẹ nhàng nhấp mân. Tay Thanh Dương không dấu vết đẩy viên nước đá vào miệng nam nhân, làm cho nam nhân nuốt sâu một chút.
Động tác bất thình lình khiến toàn thân nam nhân đều trở nên cứng ngắc, nam nhân có chút hỗn loạn nâng mắt lên, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thanh Dương. Ánh mắt Thanh Dương nhìn chăm chú vào đôi môi nam nhân.
Môi nam nhân ngậm nước đá bị lạnh có chút phát đau, nam nhân nhấp một ngụm, còn dùng đầu lưỡi đẩy viên đá, làm cho viên nước đá kia lui ra ngoài……
“Thanh Dương, tôi…… Tôi ăn xong ……” Nam nhân không muốn ăn, cứ cảm thấy rất kỳ quái.
Thanh Dương biết nam nhân kỳ thật rất khát nước, rất nóng, rất khó chịu. Thanh Dương cũng không miễn cưỡng nam nhân, hắn “À” một tiếng, ngược lại liền đem viên nước đá ngậm vào miệng, bắt đầu nhẹ nhàng nhấm nháp.
Động tác của hắn rất tự nhiên, nhưng nam nhân lại nhìn xem có chút đỏ mặt……
Nam nhân hỏi thường vụ có còn nước hay là đá lạnh nữa hay không, thường vụ tỏ vẻ không còn, bên ngoài đang phái người đem nhu yếu phẩm qua. Nam nhân vừa ngồi xuống, viên nước đá trong tay Thanh Dương liền đưa tới bên miệng hắn.
Nam nhân dở khóc dở cười.
Lại nghe thấy Thanh Dương lười biếng đối với y nói một chữ: “Liếm……”. Vì viên đá đang bị tan nên có giọt nước sắp nhỏ xuống, nam nhân không có biện pháp, đành phải vươn đầu lưỡi liếm giọt nước sắp rơi.
Ngay lúc nam nhân chuẩn bị bứt ra rời đi, eo y đột nhiên bị Thanh Dương ôm lấy. Nam nhân còn chưa kịp phản ứng thì Thanh Dương đã tiến qua, vươn đầu lưỡi liếm liếm viên nước đá.
Nam nhân ngây ngẩn cả người……
Hai gã vệ sĩ của Thanh Dương dùng thân thể chặn tầm mắt bên ngoài, những người khác trong trường quay đều nhìn không tới hình ảnh hai người hiện tại đang ăn một viên nước đá. Nam nhân có chút không biết làm sao, thẳng đến khi đầu lưỡi Thanh Dương đụng phải đầu lưỡi y, y lui cũng lui không được. Thanh Dương cắn một ngụm đá, ngăn chặn môi nam nhân, khối đá kia chậm rãi hòa tan ở trong nụ hôn lười biếng đó.
Nam nhân bị hôn tới lợi hại, vì vệ sĩ che ở trước mặt hai người ngăn cách toàn bộ với bên ngoài. Môi nam nhân băng hỏa xung đột, nam nhân phát ra tiếng kháng cự rất nhỏ, Thanh Dương buông nam nhân ra, đem nửa viên đá còn lại đưa tới bên môi y. Nam nhân ngượng ngùng nhấp mân, động tác của nam nhân rất nhẹ, y ngượng ngùng nhìn Thanh Dương nhưng y đúng là rất khát……
Thanh Dương sai vệ sĩ lấy khăn tay tới, hắn đưa khăn qua cho nam nhân. Nam nhân xoa xoa mồ hôi trên mặt, Thanh Dương cắn một ngụm cuối cùng, đưa đến miệng y.
Đôi môi cực nóng hòa tan khối nước đá, đầu lưỡi ẩm ướt lạnh lạnh cùng đôi môi hơi lạnh đang trằn trọc ma sát, mút vào trong nụ hôn, dần dần nóng lên, cho đến khi cỗ nóng rực lan tràn.
Lúc Thanh Dương buông nam nhân ra, môi nam nhân thở ra nhiệt khí đều sắp tổn thương chính mình, một tia ý cười bên miệng Thanh Dương kia nhạt nhẽo đến mức cơ hồ nhìn không thấy. Tư thái bình tĩnh, thong dong lười biếng làm nam nhân bối rối không thôi. Nam nhân lo lắng Thanh Dương nghe được tiếng tim đập bất an của y, y nhẹ nhàng đẩy Thanh Dương ra.
Thanh Dương cũng không có phản đối, môi nam nhân ôn nhu mềm mại thật thoải mái, hơn nữa Thanh Dương biết, cho dù nam nhân không nguyện ý, nam nhân cũng sẽ không cự tuyệt hắn. Nam nhân trước giờ đều là như vậy, chỉ chiếu cố cảm nhận của hắn chứ không để ý tới bản thân, nam nhân như vậy ngược lại làm cho Thanh Dương có chút đau lòng. Nhìn thấy bộ dạng nam nhân sắc mặt phiếm hồng, môi run nhè nhẹ, hắn liền nhịn không được muôn ôm nam nhân, nói với nam nhân hắn “ăn” rất ngon.
Thanh Dương đang muốn nói thì đạo diễn gọi nam nhân đi qua quay: “Mộ Thiên đến phiên anh rồi, qua chuẩn bị nhanh lên. Cảnh này là cảnh nhấn của anh và nữ chính, chỉnh đốn lại cảm xúc một chút đi.”
Nam nhân bị đạo diễn kêu như vậy, thiếu chút nữa sợ tới mức hồn đều bay: “Thanh Dương, tôi đi quay đây ……” Nam nhân khi đi còn không quên lễ phép nói với Thanh Dương, nhưng nói xong lại cảm thấy thật kỳ quái. Y đi đâu, sao phải nói với Thanh Dương? Điều này làm cho nam nhân cảm giác cứ như là đang trưng cầu sự phê chuẩn của Thanh Dương.
“ Uhm.” Thanh Dương chậm rãi gật đầu, hắn miễn cưỡng nở nụ cười: “Quay cho tốt, tôi chờ anh kết thúc công việc.”
Có Thanh Dương cổ vũ, nam nhân điều chỉnh tốt tâm tình diễn, rất nhanh nam nhân liền tiến vào tâm trạng, không có bị NG* nữa (*: not good, diễn ko đạt). Kỳ thật lúc nãy nam nhân cũng không có bị NG, có điều cảm xúc không đúng chỗ lắm, bất quá nam nhân rất chuyên nghiệp, điều chỉnh rất nhanh. Tuy y không biết cô gái trước mắt này và Thanh Dương là quan hệ gì nhưng trong phim, người phụ nữ này là của y, cho nên y không buông ra.
Sau khi quay xong, đạo diễn rất vừa lòng, mọi người kết thúc công việc kêu ngày mai lại tiếp tục. Người trong đoàn phim mời nam nhân đi uống rượu, nam nhân muốn về nhà nghỉ ngơi nên liền cự tuyệt lời mời.
Lúc nãy nam nhân còn tưởng rằng Thanh Dương chỉ tùy tiện nói, không nghĩ tới Thanh Dương thật sự chờ y kết thúc công việc. Trong mấy giờ này, y cũng không biết Thanh Dương trải qua như thế nào.
Nam nhân đổi xong thường phục từ phòng thay quần áo đi ra, Thanh Dương bảo vệ sĩ mời nam nhân lên xe.
Lâm Mộ Thiên phát hiện nữ chính không ở trong xe, y lắm miệng tò mò hỏi vài câu: “Cậu hôm nay không phải tới tìm nữ chính sao? Cậu không tính đón cô ấy cùng nhau đi?”
Kỳ thật Thanh Dương căn bản là không biết cái người nữ chính kia, hôm nay sở dĩ hắn đến trường quay là vì Lâm Việt bảo hắn hôm nay đến trường quay nhìn xem nữ chính của bộ phim mới, nếu cảm thấy thích sẽ đưa cho hắn. Hắn vốn không muốn tới, nhưng sáng nay Lâm Việt lại gọi điện thoại nói với hắn nữ chính này rất tuyệt sắc, bảo hắn vô luận như thế nào cũng phải đến xem.
Vì thế, Thanh Dương tới, sau khi nhìn thấy, cũng cảm thấy bình thường…… (còn mê nữ sắc hả >’’