Edit: Tieukimthu
Về quá khứ của Tề Xuyên, kỳ thật không giống như Tống Kỳ đã nói, ly kỳ quỷ dị như vậy. Tuy cái chết của bạn gái trước hay vị hôn thê bỗng nhiên hóa điên cùng anh không thể thoát khỏi không liên quan. Nhưng anh cũng giống như một người ngoài cuộc, nhìn mọi chuyện xảy ra rồi kết thúc.
Có lẽ, nếu không vì chuyện của hai cô gái ấy, Tề Xuyên vĩnh viễn sẽ không biết bản thân mắc phải một loại tâm bệnh, ép buộc tính cách trở thành khuôn mẫu. Đối với thời gian, anh luôn có thể sắp xếp hợp lý, thậm chí có thể áp chế cảm xúc bản thân, duy trì năng lực khống chế vô cùng tốt, cũng chú ý tới từng chi tiết, lòng kiên nhẫn, làm sao để khiến cho tất cả mọi người đều dựa vào mình. Cuộc sống như vậy bắt đầu từ khi anh còn nhỏ, mỗi một bước đều dẫn anh đến hướng cực đoan. Anh bắt đầu yêu cuộc sống hoàn mỹ, tình cảm cũng trở nên hình thức hóa.
Thoạt đầu anh đã lên kết hoạch hoàn hảo cho cuộc sống tương lai, sự nghiệp thành đạt, kết hôn sinh con, cho đến khi sinh lão bệnh tử. Lúc đó, anh cũng giống cha mình ngày xưa.
Cha Tề Xuyên từng là một thành viên trong dòng dõi hoàng gia Ahr nước Anh, Công tước Ahr và một người phụ nữ Trung Quốc có con riêng, cũng là đứa con nối dòng duy nhất. Năm đó, Công tước Ahr vì muốn Tề Mộ – cha của Tề Xuyên kế thừa sản nghiệp nên đã trói ông lại bên người, nghiêm khắc quản giáo, đồng thời mời các chuyên gia nổi tiếng thế giới về đào đạo ông thành một quý ông hoàn mỹ từ trong ra ngoài.
Lúc ấy, Tề Mộ khổ sở chịu cô độc cùng áp lực, ai cũng không được gặp. Cho đến sau này khi ông lớn lên mới phát hiện bản thân càng ngày càng cực đoan, tính cách ngoan cố, yêu cầu hoàn mỹ, không quan tâm đến cảm xúc người khác, tựa như không có suy nghĩ, máy móc làm việc, trở thành công cụ của Công tước Ahr.
Tề Mộ vốn nghĩ cả đời ông sẽ luôn như vậy. Cho đến khi trước đêm đính hôn, ông đã gặp cô gái Trung Hoa đã thay đổi cuộc đời ông, Khúc Nghiên Thanh.
Hiện tại Tề Xuyên so với Tề Mộ năm đó có khá hơn. Khi anh còn nhỏ, cha mẹ đưa anh trở thành người nối dòng cho công tước Ahr, cũng là ông nội anh. Bởi vì Công tước Ahr tuổi đã cao cần người thừa kế, cho nên, ông đã chọn anh- trời sinh trầm ổn, thiếu niên lão thành.
*thiếu niên lão thành: ông cụ non
Từ ba tuổi đến mười lăm tuổi, mười hai năm trời cuộc sống của anh lập lại giống cha mình ngày xưa, thậm chí còn khắc nghiệt hơn. Hồi đó Tề Xuyên có hứa với Công tước Ahr rằng ở đại thọ 80 tuổi của ông anh sẽ kế thừa tước vị.
Hiện tại công tước Ahr đã bảy mươi tám tuổi, những tháng ngày tự do của anh cũng chỉ còn hai năm.
Đối với Tề Xuyên, cuộc sống giống như là một cuộc trải nghiệm, không cần để bụng nhiều, bởi vì rất nhanh sẽ qua đi. Năm một đại học, hệ ngoại giao bọn anh có một sinh viên Tây Ban Nha chuyển đến, là một cô gái có mái tóc nâu đỏ, dáng người nóng bỏng, hơn nữa tính cách rất nhiệt tình. Ở trong trường được rất nhiều nam sinh theo đuổi, mến mộ.
Nhưng cô gái ấy lại để ý đến người thích sống nội tâm như Tề Xuyên. Mạnh mẽ theo đuổi, so với Chu Mông Mông sau này còn mãnh liệt điên cuồng hơn. Thật ra Tề Xuyên chấp nhận cô, bởi vì một phần cô còn trẻ, lòng hư vinh cho phép. Một phần khác anh cảm thấy có thể thông qua cô trải nghiệm chút hương vị tình yêu. Đương nhiên, bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy khi đó mình thật ngây thơ.
Nói là yêu đương, chẳng khác nào cô yêu đơn phương một mình yêu thương nhung nhớ. Không lâu sau đó, bởi vì cô nhiệt tình thái quá khiến Tề Xuyên phát ớn. Ba tháng sau, anh chủ động chia tay. Bốn tháng sau, thi thể cô gái được phát hiện trong một hộp đêm ở Nevada trong trạng thái khỏa thân. Phía pháp y giám định nạn nhân do sử dụng quá nhiều MDMA (thuốc lắc) dẫn đến tử vong.
Sau này Tề Xuyên mới được nghe người khác kể lại, cô vì vấn đề học phí nên đã sớm thành gái mại dâm ở Nevada. Tất nhiên, anh cũng cũng không quan tâm trước đó cô làm gì. Dù sao đối với anh mà nói, cô chính là một trải nghiệm cuộc sống, không đi đến đâu, cũng không nhung nhớ.
Chuyện qua bốn năm, khi Tề Xuyên đang học thạc sĩ, ông nội anh Công tước Ahr giới thiệu cho anh một vị hôn thê hiền lành xinh đẹp, tên là Ada, là con gái của một người giàu có nước Anh.
Ada cũng giống như danh hiệu quý phái dành cho cô, khí chất hơn người, thanh lịch dịu dàng. Cùng Tề Xuyên cũng hay nói chuyện, nhưng hai người trong quá trình qua lại vẫn luôn lịch sự tôn trọng nhau.
Nếu Công tước Ahr đã an bài như thế, Tề Xuyên cũng không có gì phản đối. Bởi vì anh đã được đào tạo, hôn nhân chẳng qua chỉ là cuộc trao đổi lợi ích hai bên.
Có lẽ ông trời muốn trừng phạt vì anh luôn khinh thường mọi chuyện, sau khi anh và Ada đính hôn một tuần, Ada đột nhiên bị bạn trai cũ bắt cóc, sau đó tên đó tống tiền anh và cha cô, đòi một số tiền lớn.
Số tiền chuộc giá trên trời dường như bằng cả toàn bộ tài sản của nhà Ada. Vì thế, cha Ada yêu cầu Tề Xuyên xuất ra hai phần ba tiền chuộc. Ý là, nếu anh đã có hôn ước với Ada thì phải gánh vác mọi chuyện của cô, bao gồm cả mạng sống.
Nhưng yêu cầu của ông lại bị Tề Xuyên từ chối. Như Công tước Ahr đã nói, không có giá trị lợi dụng, bỏ tiền mua chỉ tổ lãng phí. Tuy nhiên Tề Xuyên vẫn hết mình làm tròn trách nhiệm cuối cùng của một vị hôn phu, bỏ ra một phần ba tiền chuộc.
Kỳ thật Tề Xuyên đã đoán trước Ada khó có thể trở về nguyên vẹn. Khi anh gặp lại cô, cô đã điên điên khùng khùng không giống người thường, cùng cô gái giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất cao quý nhã nhặn trước kia như hai người khác biệt. Cho nên cuộc hôn nhân gia tộc này, cũng dần chảy về phía đông.
Ada từng bị hành hạ, Tề Xuyên cũng nhờ cảnh sát phong tỏa tin tức. Vì thế trong mắt người đời, người ta chỉ biết cô bị rối loạn tâm thần do bị bắt cóc.
Vài tháng sau, Tề Xuyên không tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào, toàn tâm toàn ý tập trung vào sự nghiệp. Cho đến khi Chu Mông Mông xuất hiện.
Tề Xuyên nhận ra được, sự xuất hiện Chu Mông Mông trong cuộc sống bình thản phẳng lặng của anh chính là một đóa hoa hướng dương nhỏ nhắn, đến bất ngờ, nhưng lại dị thường rực rỡ chói mắt.
Ngay từ đầu, anh thật không nghĩ tới sẽ có ý nghĩ không nên có với đứa trẻ ngây thơ thích mơ mộng này. Vì vậy anh tránh xa, cùng cô duy trì một khoảng cách nhất định. Anh biết, bản thân anh không thể cho cô bất cứ thứ gì, mà anh cũng không phải là kiểu người hoàn mỹ như cô vẫn thấy.
Bởi vì che dấu quá sâu, Tề Xuyên thậm chí cũng không biết anh rốt cuộc là dạng người như thế nào. Nhiều năm trói buộc, sớm đã thành thói quen. Không có tình cảm, luôn áp chế bản thân, xoay quanh quỹ đạo cuộc sống đã lên sẵn, chưa bao giờ vượt qua giới hạn.
Nếu không phải do lần đó cô vô tình bị lạc phải gọi điện thoại cầu cứu anh. Anh vĩnh viễn sẽ không biết, bản thân còn có thể có những ý nghĩ khác.
Ngày đó philadelphia dày đặc sương mù, trời bắt đầu mưa phùn, anh cầm chiếc ô đầu ngựa ArcherAdams màu đen đi qua một sườn đồi ngoại ô, dễ dàng phát hiện dưới gốc cây to, tìm thấy Chu Mông Mông toàn thân ướt đẫm.
Trông bộ dáng cô chật vật ướt sũng, Tề Xuyên bất giác cau mày hỏi: “Lớn tướng như vậy rồi mà còn bị lạc, sao đi ra ngoài không mang theo bản đồ?”
“Cháu có mang, nhưng làm mất.” Cô nâng đôi mắt sáng ngời ướt đẫm, cong mắt nhìn Tề Xuyên cười: “Cháu biết, cho dù lạc đường, chú vẫn sẽ tìm đến cháu.”
Tề Xuyên nghe cô nói, khẽ hừ một tiếng, vươn tay kéo cô vào trong ô, mỉa mai nói: “Tôi chỉ rảnh rỗi không có việc gì làm, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
*đừng được một tấc lại muốn tiến một thước: được voi đòi tiên, được đằng chân lân đằng đầu.
“Vâng, là chú không có việc gì làm, cho nên mới chạy xe ba tiếng tới tìm cháu.” Chu Mông Mông mỉm cười, vươn tay đội mũ áo phía sau rồi đi ra khỏi ô, xòe tay chạy một vòng dưới mưa phùn, sau đó nhìn anh lớn tiếng nói: “Chú, bề ngoài chú tuy lạnh lùng, nhưng trong lòng rất ấm áp dễ chịu!”
Nhìn đôi mắt cười xinh đẹp, lần đầu tiên Tề Xuyên cảm thấy nơi nào đó trong tim tan chảy, giống như một hạt hoa hướng dương, chầm chậm nảy mầm.
“Cô cứ như vậy mà tin tôi?” Tề Xuyên cảm thấy cô bé này thật hết thuốc chữa, chính anh cũng không tin bản thân mình có thể vì một người mà làm những điều vô nghĩa.
Nhưng Chu Mông Mông lại không do dự trả lời: “Dĩ nhiên!”
Tề Xuyên nghe tiếng mưa tạt ngoài cửa sổ, sự yên tĩnh ban đêm cũng dần dần im lặng. Anh thay một bộ quần áo sạch sẽ, ngồi bên giường bệnh màu trắng, nhìn cô gái xinh đẹp đang ngủ, giơ tay gạt mấy sợi tóc dính trên khóe miệng cô.
Cách đây không lâu, cô còn ầm ĩ bắt Chu Diễm trở về, nhưng bây giờ, cô đã chìm vào giấc ngủ. Tựa như bác sĩ từng nói, phụ nữ có thai rất dễ ngủ, cũng không biết bây giờ cô đang mơ những gì. Có lẽ trong mơ oán hận anh lạnh lùng vô tình nhỉ.
Tề Xuyên nghĩ, không khỏi bật cười, chua xót cùng lo lắng.
Anh đứng dậy đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, tựa như nói với cô, cũng như tự nói với chính mình: “Tiểu Mông, cảm ơn em đã cho anh cơ hội.”
Đối với tình yêu, Tề Xuyên biết anh không hiểu rõ bằng Tiểu Mông. Nhưng ít nhất anh vẫn biết anh phải giữ cô, cho dù dùng thủ đoạn gì, anh cũng không nghĩ tới sẽ buông tay. Bởi vì cô là hoa hướng dương, chỉ có thể thuộc về anh, và cũng chỉ có thể nở trong cuộc đời của anh.
**
Qua vài ngày nữa là Chu Diễm phải về bộ đội, mà ngày anh đi cũng là ngày sinh nhật của Mạnh Hiểu Diêu.
Bởi vì chuyện của Mông Mông khiến Chu Diễm quên mất cuộc hẹn đến thăm gia đình cô. Mạnh Hiểu Diêu biết, cô và Chu Diễm có mối quan hệ như bây giờ đã là ông trời ban phước lắm rồi, nên cô cũng không cầu nhiều hơn.
Sau khi trao đổi với Chu Diễm, Mạnh Hiểu Diêu bắt đầu nhờ người môi giới tìm hai công việc mới, thứ bảy cuối tuần phát tờ rơi trên đường và làm bán thời gian ở trạm xăng. Cô muốn bỏ việc làm ca sĩ trong quán bar. Cho dù gộp tiền lương làm thêm hai việc sắp tới không thể bằng tiền lương làm ca sĩ, nhưng cô không muốn làm nữa. Bởi vì bây giờ cô đã là người của Chu Diễm. Đây là trách nhiệm đối với anh, cũng là trách nhiệm của bản thân cô.
Vì thế cô viết đơn xin thôi việc đưa cho ông chủ hộp đêm Tống Huyền, cũng là người anh em tốt của Chu Diễm. Tống Huyền mặc dù luyến tiếc không đành lòng để cây hái ra tiền chạy mất. Nhưng vì anh em, Tống Huyền cũng chỉ có thể đau lòng đồng ý.
Hợp đồng với Tống Huyền còn ba ngày nữa là kết thúc, tối hôm cô rời đi, chính là ngày sinh nhật cô hai mươi, mà buổi sáng hôm sau, cũng chính là lúc Chu Diễm cũng phải về lại quân khu Tây Nam.
Tối hôm nay, Chu Diễm lại đến bệnh viện thăm Chu Mông Mông. Mạnh Hiểu Diêu biểu diễn xong liền lui về phía sau thay quần áo, tẩy trang, cầm túi xách đi ra ngoài hộp đêm, bỗng có cảm giác phía sau lạ lạ. Cô dừng bước quay đầu nhìn vài lần, nhưng không thấy ai khả nghi đi theo phía sau, vỗ vỗ quả tim sợ hãi, cô vội chạy nhanh tới trạm xe bus đứng chờ, chuẩn bị tới căn phòng cô và Chu Diễm đang ở.
5 phút sau, Mạnh Hiểu Diêu đang muốn lên xe bus 198 chợt nghe phía sau có người gọi cô: “Tiểu Xa sư muội!”
Mạnh Hiểu Diêu nghe giọng nói có chút quen, quay đầu liền thấy Phùng Hiển đứng ngoài cửa xe, nét mặt tươi cười nhìn cô nói: “Đã lâu không gặp.”