Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, "Ghét bỏ tôi rồi hả?"
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, "Không, tôi làm sao có thể sẽ ghét bỏ đại thúc! Đại thúc tốt như vậy."
Phó Cảnh Ngộ nói: "Tới đây."
"Làm gì?" Diệp Phồn Tinh có không yên lòng, luôn cảm thấy hình ảnh này giống như đã từng thấy qua.
Anh sẽ không lại muốn hôn cô đi!
Hôm nay ở trong phòng, anh chính là như vậy.
Bất quá, coi như như thế, Diệp Phồn Tinh vẫn là tới gần.
Phó Cảnh Ngộ không thể đi lại, cho nên, chỉ cần anh mở miệng, Diệp Phồn Tinh đều sẽ nghe lời.
Cô đến gần Phó Cảnh Ngộ, nghe được Phó Cảnh Ngộ nói: "Nhắm mắt lại."
Diệp Phồn Tinh nhắm mắt lại: "...!Chú muốn làm gì nha?"
Cứ nghĩ anh sẽ hôn mình, tay anh đặt ở trên đầu của cô xoa bóp một cái, "Xấu xí chết rồi!"
"..."
Diệp Phồn Tinh định nói với Phó Cảnh Ngộ thì điện thoại di động liền vang lên.
Cô nói: "Tôi đi nhận điện thoại."
Đem điện thoại di động lấy ra sau, tầm mắt của Diệp Phồn Tinh rơi ở trên màn ảnh, nhìn thấy số điện thoại, không khỏi sửng sốt một chút.
Cô đứng lên, đi tới một bên, nhấn nút nghe, ngữ khí trở nên vô cùng lãnh đạm thờ ơ, "Chuyện gì?"
Cố Vũ Trạch ngồi ở trên ghế salon, hắn gọi số điện thoại này, hoàn toàn là vì xem một chút, Diệp Phồn Tinh có còn đang tức giận hay không.
Cô ngày hôm qua không phải là bị hắn giận đến cơm tối cũng không ăn sao?
Hắn mở miệng hỏi: "Còn tức giận?"
Liền giống như trước, mỗi một lần bọn họ cãi nhau, hắn đến tìm cô và nói giọng điệu này.
Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh, chiếu vào, Diệp Phồn Tinh nhìn hoa văn trên sàn nhà, có chút hoảng hốt.
Cô lấy lại bình tĩnh, nói: "Không liên quan tới cậu."
Cố Vũ Trạch kẹp thương mang bổng mà nói: "Cô không thừa dịp lúc tôi không có mặt, cô lại cùng cậu tôi cáo trạng chứ?"
Tối hôm qua cô liền cơm tối cũng không ăn, không phải là vì hãm hại hắn sao?
Mấy lần bị dạy dỗ, Cố Vũ Trạch đã toàn bộ tính ở trên đầu cô.
Diệp Phồn Tinh nghe giọng chất vấn của hắn, cười một tiếng, "Cáo trạng cậu thì có thể làm gì?"
Cô nhìn ra được, Cố Vũ Trạch không bị Phó Cảnh Ngộ giáo huấn, nếu không, lấy cá tính của Cố Vũ Trạch, không có khả năng biết chuyện này sao có thể im hơi lặng tiếng.
Lúc trước ở trong trường học, hắn chính là cho tới bây giờ đều sẽ không nhận sai.
Cố Vũ Trạch nghe xong lời của cô, chỉ cảm thấy một cổ lửa theo trong bụng phun ra, "Diệp Phồn Tinh, cô trừ giả bộ đáng thương tố cáo, còn biết cái gì? Có bản lĩnh, hai ta tự mình giải quyết, đừng lôi cậu tôi vào."
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng: "Muốn dùng phép khích tướng kích tôi? Cái này đối với tôi vô dụng! Tôi liền muốn lôi cậu của cậu vào, cậu có thể làm gì?"
Nói xong câu này, Diệp Phồn Tinh còn cố ý học giọng nói của nữ nhân xấu cười một tiếng.
Cô cũng không biết tại sao, rõ ràng trước bởi vì Cố Vũ Trạch cùng với Triệu Gia Kỳ ở chung một chỗ mà khổ sở, nhưng là bây giờ, cô lại cảm thấy, chính mình đối với Cố Vũ Trạch đã không quan tâm.
Thậm chí, nghe được hắn nói chuyện, liền có một loại xúc động muốn đánh chết hắn.
Khả năng cảm cảm xúc lúc này là như vậy đi!
Thời điểm yêu đương sao đều được, một khi không có cảm giác rồi, hai nhìn nhau càng chán ghét.
Giống như thái độ hiện tại Cố Vũ Trạch đối với cô.
Có lúc, nhớ tới tên Cố Vũ Trạch, Diệp Phồn Tinh đều rất khó tưởng tượng, bọn họ từng tại cùng nhau quen biết.
Cố Vũ Trạch cười lạnh một tiếng, "Diệp Phồn Tinh, cô cho rằng là, cậu tôi thích cô sao? Cô sai lầm rồi! Vị hôn thê của cậu ấy là Tô Lâm Hoan, cô bất quá chỉ là một người thế chỗ! Nếu như không phải là Tô Lâm Hoan đi rồi, cô cho rằng là đến phiên mình?"
Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi biết a! Cho nên, chờ Tô Lâm Hoan trở về, tôi sẽ thật tốt cảm ơn cô ta."
Cố Vũ Trạch vốn là chọc tức cô một chút, nghe được Diệp Phồn Tinh nói như vậy, hắn quả thật là không nói gì.
Da mặt của cô cũng quá dầy đi!
Như vậy đều không ngại?.