Đại Thúc Phải Gả

Này không thể nghi ngờ đây là tin tức cực lớn. Đặc biệt là sau khi Nhất Hạ nghe xong.

Y quả thực có điểm không thể tin được. Tổng cảm thấy Lao thúc là đang lừa mình.

Nhưng sau một lúc, Lao thúc không ngừng bị gọi đi, bệnh viện, nhìn bối cảnh xung quanh một đám người phức tạp ra ra vào vào, Nhất Hạ bắt đầu tin tưởng lời Lao thúc nói.

“Ngươi nói Cổ Nhạc có thể còn sống hay không?” Đã hai ngày, A Lộ đi tìm hiểu, một chút tin tức đều không có.

A Lộ đã nóng nảy đã vài giờ, cơn tức này đều trút lên người Lao thúc.

Liền Tử đang giúp Nhất Hạ lột quả quýt, cúi đầu, chỉ nói: “Khả năng đi.”

Liền Tử kỳ thật muốn nói Cổ Nhạc nói không chừng đã chết. Nhưng cô không muốn kích thích Nhất Hạ, cho nên, chọn lời.

Quả quýt lột ra từng mảnh từng mảnh thành hình cánh hoa, Nhất Hạ cầm lấy một miếng bỏ vào trong miệng, nuốt hẳn xuống, thực đắng.

Nhất Hạ mày hơi hơi nhíu, cánh tay cầm quả quýt buông xuống.

Y nhìn Liền Tử, Liền Tử lột xong một quả lại lấy tiếp một quả, Nhất Hạ nhìn, hỏi: “Phải ăn cho hết sao?”

“Sao lại ăn không hết?” Liền Tử ngẩng đầu.

Cô thấy quả quýt còn trên tay Nhất Hạ, mày hơi hơi nhíu, cầm lấy một miếng bỏ vào trong miệng, chớp mắt, vội há miệng ra, Nhất Hạ vừa thấy, vội lấy khăn giấy để cô nhả ra, cười cười, nói: “Biết ngay em sẽ như vậy……”

“Giống như Cố Gia, đều ăn đắng không được.” Nhất Hạ đem khăn giấy ném vào sọt, lấy hộp kẹo kế hộp khăn giấy, đưa cho Liền Tử: “Này.”

Liền Tử không có nhận.

Nhất Hạ giật mình ngước mắt, thấy cô nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Kỳ thật anh rốt cuộc thích ai?” Liền Tử vừa hỏi làm Nhất Hạ ngẩn ra.

Nhất Hạ trong một cái chớp mắt có điểm xấu hổ, cúi đầu lại ngẩng lên, cuối cùng, đối Liền Tử cười cười: “Em nói bậy gì đó.”

“Em biết ngay từ đầu anh vô pháp lựa chọn, anh thay đổi không được, bởi vì anh không có năng lực đó. Nhưng là sau đó anh cùng bọn họ ở chung lâu như vậy a, vòng đi vòng lại, ly ly hợp hợp, nói hoàn toàn không có cảm tình, không có khả năng đi?”

Sắc mặt Nhất Hạ đã thay đổi.  Tươi cười miễn cưỡng trưng ra cũng từ từ biến mất.

“Anh không muốn thảo luận vấn đề này.”

Nhất Hạ cầm lại quả quýt trong tay cô, định nói không cần lột vỏ nữa, nhưng là, lại không thể chụp được.

Nhất Hạ ngước mắt.

“Kỳ thật anh đối với bọn họ đều có cảm tình đúng hay không?” Liền Tử nói làm Nhất Hạ càng xấu hổ.

Y căn bản không muốn thảo luận chuyện này.

Y không có phủ nhận, chỉ là hơi hơi kéo kéo miệng, đem quả quýt trên tay Liền Tử lấy lại.

Liền Tử vẫn luôn nhìn y. Vẫn luôn nhìn.

Nhất Hạ thấy cô như vậy, trong lúc nhất thời vô thố, hỏi cô: “Làm sao vậy?”

“Chúng ta……”

Liền Tử mới vừa mở miệng cửa phòng bệnh đã bị mạnh mẽ đẩy ra.

“Phanh” một tiếng, Liền Tử cùng Nhất Hạ bị dọa một chút, động tác đồng thời nhìn lại, chỉ thấy bạn trai nước ngoài của Liền Tử Joe đang nổi giận đùng đùng tiến vào, kéo lấy Liền Tử lôi ra bên ngoài.

Đột nhiên, người trong phòng đều thực ngoài ý muốn. Có hai hộ sĩ bởi vì thấy ồn ào mà đi đến.

Liền Tử liều mạng tránh khỏi sự kiềm chế của Joe, hai người đứng trước cửa phòng bệnh, dùng ngoại ngữ, cãi nhau.

Nhất Hạ cùng các hộ sĩ căn bản nghe không hiểu bọn họ đang cãi cái gì.

Lớn tiếng, nói lại nhanh, các hộ sĩ cảnh cáo không hề có tác dụng, Nhất Hạ cố hết sức nghe, dựa vào sức lực mình, ngồi vào xe lăn, lại khuyên can, không nghĩ bị Joe đưa chân đá, thiếu chút nữa đá y từ xe lăn té xuống.

Liền Tử cùng hai hộ sĩ cả kinh vội đỡ Nhất Hạ lên.

Con tức của Liền Tử bốc lên ba trượng, một cái tát quăng luôn lên mặt Joe.

Joe bị đánh trước mặt mọi người, cơn tức cũng dâng thẳng lên, chớp mắt, một tay giơ lên, muốn quét Liền Tử một bạt tai, không nghĩ, tay đúng lúc bị người ta bắt lấy, hắn bị người vung chân đá thẳng vào bụng.

Joe liền ngã thẳng xuống.

Mọi người đều sửng sốt.

Liền Tử xoay mặt, A Lộ giận trừng mắt nhìn Joe nằm trên mặt đất, trong miệng không biết đang mắng cái gì, làm bộ giơ chân, Joe kinh hoàng bò lên, ôm bụng, kinh hoàng chạy trốn mất.

A Lộ quay đầu nhìn Liền Tử cùng hai hộ sĩ kinh ngạc mà nhìn hắn.

Dáng vẻ kia, giống như nhìn nhìn thấy văn vật hóa thạch cấp quốc gia, A Lộ chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Làm sao?”

Hai hộ sĩ liền dùng ánh mắt đánh giá.

A Lộ đột nhiên có loại cảm giác lạnh lẽo tự lưng thăng lên, vội mời hai người đó đi ra ngoài.

Cửa phòng bệnh bị khép lại, A Lộ thấy Liền Tử còn nhìn mình như vậy, mắt nhíu lại: “Lại xem ngươi tin hay không ta hiện tại liền……”

“Bang” một cái tát nhẹ quăng tới.

Sức lực tuy rằng không phải rất lớn, nhưng A Lộ ngược lại ngoan hẳn, vuốt mặt, giải thích: “Không có a, chính là tùy tiện nói chơi, nói chơi thôi.”

Liền Tử là cọp mẹ. Vô lại sợ đàn bà đanh đá a, A Lộ nào dám thật đối cô cái gì a.

A Lộ ngồi vào sô pha.

Cảm thán phòng bệnh này một người nằm một mình ở đây thật không tồi, cuối cùng, thấy Liền Tử cùng Nhất Hạ đều nhìn mình, hắn ngồi thẳng, nói: “A Nhạc còn sống a.”

Nhất Hạ ngẩn ra. Tâm tình nháy mắt phức tạp, Nhất Hạ vội hỏi: “Kia người khác thì sao?”

A Lộ lắc đầu. Kỳ thật đây là do một huynh đệ ở quán bar nghe người ta tán nhảm. Người kia uống đến say không còn biết gì, ở kia tin đồn nhảm nhí, cũng không biết rốt cuộc có mấy phần là thật sự.

A Lộ ngước mắt: “Lao thúc nói Cố Gia ở bệnh viện này là thật.”

“Nghe nói là xu hướng ổn định, cho nên đem hắn đến đây dưỡng, giống như còn chưa tỉnh, còn lại cũng không biết.”

A Lộ nắm chặt nắm tay, nói: “Kỳ thật ta có kế hoạch, cũng không biết được chưa.”

Liền Tử cùng Nhất Hạ cùng ngẩn ra.

Liền Tử chớp mắt: “Ngươi không phải tính toán bắt người đi?”

“Đúng vậy!” A Lộ chỉ tay, đột nhiên cảm thấy mình thanh âm hơi cao, liếc mắt nhìn cửa một cái, hạ giọng: “Một đổi một, thực tế nhất!”

“Nhưng chúng ta hiện tại căn bản không biết Cố Gia đang trong tình trạng thế nào!” Nhất Hạ không đồng ý, phản đối nói: “Vạn nhất hắn bị các ngươi bắt ra, giữa đường xảy ra cái gì ngoài ý muốn……”

“Ai!” A Lộ đánh gãy Nhất Hạ nói: “Kia liên quan gì đến chúng ta? Cho dù bắt ra là người chết rồi, chúng ta một đổi một, vẫn có thể đổi a, người trở lại, vượt được biển chính là thần tiên!”

Nhất Hạ kiên quyết không đồng ý, xụ mặt, không nói lời nào.

A Lộ thấy y như vậy, nhìn nhìn lại Liền Tử, thấy Liền Tử cũng là vẻ mặt không tỏ thái độ, phát hỏa, liền đứng lên chỉ vào Nhất Hạ: “A Nhạc là thật lòng đối tốt với ngươi……”

Lời còn chưa dứt, đầu A Lộ ăn ngay một cái “Bạo lật”.

Đại gia ngoài ý muốn ngẩng đầu, chỉ thấy Lao thúc không biết khi nào mở cửa tiến vào, một khuôn mặt già nua tức giận thật sự, chỉ vào A Lộ: “A Nhạc là thật lòng đối tốt với ngươi!”

“Ngươi cho rằng nơi này là chỗ nào a? Không có cửa dấu lồng gà đâu a? Nơi này có rất nhiều máy theo dõi, người ta dẫn theo bao nhiêu bảo tiêu!” Lao thúc căm giận giáo huấn hắn: “Chớ nói ngươi không đi kiếp người này, cho dù anh em của ngươi thành công bắt được người ra ngoài, hắn nếu chịu đựng không nổi chết mất, bắt được kẻ ra tay cũng lại là đám các ngươi, thì sau đó, toàn bộ mệnh của cả đám các người đều phải đi a!”

“Ta biết a!”

“Biết ngươi còn muốn làm?!”

“Này không phải không có biện pháp khác sao?” A Lộ ồn ào rống càng lớn, tức lên: “A Nhạc hiện tại không biết ở đâu bị người ta lăn lộn thành cái dạng gì, ngài tưởng mười năm như một ngày a, hắn hiện tại là một ngày như mười năm a! Hiện tại phía bên Ngọc phu nhân vẫn luôn không có động tĩnh, ngươi nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?”

Nhất Hạ rũ mắt. Thanh âm rất nhỏ, y nói: “Món đồ kia chưa vào được tay Ngọc phu nhân……”

A Lộ cùng Lao thúc ngẩn ra.

A Lộ chuyển mắt: “Ngươi nói cái gì?!”

“Đồ đã bị thiêu hủy.” Nhất Hạ ngước mắt: “…… Không thể đưa đến trong tay Ngọc phu nhân.”

“Ai?” A Lộ bốc hỏa, rống: “Ai a?”

Thực mau, hắn liền nghĩ tới.

Hắn bạo hỏa, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Nhất Hạ: “Không cần phải nói, nhất định lại là thằng em trai tranh thủ chiếm tiện nghi của ngươi?!”

“Ngươi có trong tay không lầm!”

Thất vọng. Làm A Lộ thực phát điên. Nắm tay của hắn chặt đến nổi gân, bị Lao thúc đẩy ra.

“Ngươi muốn làm sao?” Liền Tử dựng mi.

A Lộ cho Lao thúc mặt mũi. Nhưng hắn thực hỏa.

“Ngươi sớm đã biết có phải hay không?!”

“Nhưng vẫn để chúng ta ở đây ngốc chờ có phải hay không?!” A Lộ luân phiên chất vấn, Nhất Hạ trầm mặc.

A Lộ đến tột cùng vẫn là người trẻ tuổi, áp không được hỏa, chỉ vào Nhất Hạ: “Ngươi là yêu tinh hại người……”

“Ngươi là yêu tinh hại người a!”

A Lộ rống giận, đập cửa bỏ đi.

Nhất Hạ rũ mắt, không nói một lời, quay mặt đi, trong lòng khó chịu.

Tất cả Lao thúc đều thấy ở trong mắt.

Lão ngước mắt nhìn Liền Tử, thấy biểu tình Liền Tử như vậy, liền biết Nhất Hạ nhất định nói qua với Liền Tử. Nhưng Liền Tử cũng không đề cập đến.

Lao thúc không phát biểu ý kiến.

Lão trong lòng hiểu rõ, chỉ là gật gật đầu, hỏi Nhất Hạ: “Có muốn thấy Cố Gia?”

Nhất Hạ cùng Liền Tử đều sửng sốt.

Lao thúc liếc mắt nhìn Liền Tử một cái, ngồi xuống, đối Nhất Hạ thực nghiêm túc nói: “Nếu ngươi thật sự muốn gặp, chờ ngươi có thể đứng lên, nghe ta an bài……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui