Đại Thúc Phải Gả

Cổ Nhạc há miệng, Nhất Hạ giành trước một bước, nói: “Ngày mai được không?”

Cổ Nhạc giật mình.

Cổ Nhạc kỳ thật là tới xin lỗi.

Bởi vì tối hôm qua Nhất Hạ ở bên cạnh hắn, Nhất Hạ mặt bị đánh thành như vậy, không cần phải nói, khẳng định là liên quan đến hắn.

Mấy lời viện cớ hắn đã nghĩ kỹ rồi.

Chờ Nhất Hạ tới bây giờ lại thấy y kinh hoảng.

Nhất Hạ trong mắt lại tràn ngập sợ hãi đối với hắn.

Muốn hắn ngày mai lại đến.

Cổ Nhạc không biết này có tính là kế hoãn binh của Nhất Hạ không.

Bất quá hòa thượng chạy được miếu đứng yên, Thẩm Võ đứng bên cạnh Nhất Hạ có vẻ cũng đã phát hiện Nhất Hạ có biến, trừng mắt nhìn hắn.

Cổ Nhạc chỉ phải lễ phép cười cười, không bắt buộc, gật đầu, nói: “Tôi ngày mai tới tìm anh.”

Cổ Nhạc đi mất.

Thẩm Võ nói muốn đưa Nhất Hạ trở về, khiến cho Thẩm Võ thấy kỳ quái, Nhất Hạ thế nhưng không có cự tuyệt.

Thẩm Võ sinh nghi.

Thẩm Võ cảm thấy, vừa rồi nam nhân trẻ tuổi kia đối với Nhất Hạ giống như rất có tính uy hiếp.

Đứng ở đó, ghé sát vào Nhất Hạ, hỏi: “Người kia là ai?”

“Một người quen.” Nhất Hạ nói xong, nghĩ nghĩ, bổ sung: “Không phải rất quen thuộc.”

“Nga.”

Thẩm Võ phát hiện Nhất Hạ có điều dấu diếm, hỏi lại, Nhất Hạ vẫn chỉ nói một câu: “Một người quen.”

“Nga.”

Thẩm Võ thấy y thật sự không muốn nói, cũng không hỏi.

Nhất Hạ về đến nhà, Kỷ Hạo đã trở về.

Nhất Hạ đi qua người Kỷ Hạo, Kỷ Hạo vẫn luôn nhìn y, không nói lời nào.

Nhất Hạ cảm thấy ánh mắt cậu quái quái, muốn hỏi, lại sợ Kỷ Hạo nổi giận không để ý tới y nữa.

Nhất Hạ vào phòng bếp.

Mở tủ lạnh lấy đồ ăn ra, lấy tạp dề tự mình cột lên.

Nghĩ tới ngoài kia, Nhất Hạ trong lòng không phải chỉ có buồn bực.

Y thật sự đã không biết phải làm thế nào mới có thể cùng Kỷ Hạo hảo hảo ở chung.

Đang nghĩ, eo đột nhiên bị sờ một cái, khiến cho lưng Nhất Hạ hơi hơi cứng đờ.

“Anh…… Mặt anh làm sao vậy?”

Tiểu Kỷ Hạo thanh âm thực mềm nhẹ, mang theo thấp thỏm, nhỏ giọng tìm tòi nghiên cứu hỏi y.

Nhất Hạ bị cậu làm như vậy, cảm thấy ngoài ý muốn, nghe tiếng cậu, đột nhiên, tỉnh lại.

Y nhớ mang máng, tối hôm qua, giống như có nghe được thanh âm tiểu Kỷ Hạo.

Uống say nhận sai người?

Vậy tối hôm qua rốt cuộc y đối Cổ Nhạc đã làm cái gì?

Nhất Hạ hai mắt chớp chớp, quay mặt lại, đối diện là tiểu Kỷ Hạo giống như đại khuyển hai mắt lưng tròng, tâm mềm ra một chút.

Y biết……

Trong phòng đèn rất sáng.

Một khuôn mặt tuấn tú như vậy.

Cho dù bị năn đậu hủ, Nhất Hạ thật sự không nổi giận được.

Nhất Hạ thật không biết nên làm gì với tiểu gia hỏa này bây giờ.

Y trong lòng bực bội một phen, từ trong lòng ngực tiểu Kỷ Hạo tránh ra.

“Anh……”

“Không cần em quản!” Nhất Hạ đem giỏ rau hướng bồn rửa tay ném một cái: “Tránh ra.”

“……”

Tiểu Kỷ Hạo hai má phùng lên.

Nhưng là giống như tâm tình cũng không tệ lắm, thực nghe lời, không có nháo, đi ra ngoài.

Nhất Hạ nhìn theo cậu đi ra ngoài, ở kia lấy được một chút đồ ăn vặt, cảm thấy có điểm không thích hợp.

Kỷ Hạo không thích người khác bốc hơi trước mắt mình.

Nếu y không tiếp hắn điện thoại, cậu nhất định sẽ bão nổi.

Kỷ Hạo càng không thích y qua đêm ở bên ngoài.

Nếu đã xảy ra loại sự tình này, Kỷ Hạo nhất định sẽ khiến y rùng mình.

Thẩm Võ lúc trước mới oán giận Kỷ Hạo thiếu chút nữa đá bay cửa nhà hắn.

Nhưng mà vì cái gì Kỷ Hạo hiện tại thoạt nhìn bình tĩnh như vậy?

Nhất Hạ kỳ quái.

Nhất Hạ thậm chí bất an.

Nhất Hạ liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, mở miệng: “Kỷ Hạo?”

“Cái gì?”

Tiểu Kỷ Hạo thăm dò, xác định Nhất Hạ có kêu cậu, lại đi vào.

Nhất Hạ quan sát cậu thật lâu.

Cuối cùng, Nhất Hạ hỏi: “Em có phải có cái gì muốn nói với anh hay không?”

Kỷ Hạo chớp mắt, khó hiểu.

Cậu cũng nhìn Nhất Hạ thật lâu, cuối cùng, sờ lên môi Nhất Hạ, đau lòng: “Anh nơi này làm sao vậy?”

Tiểu Kỷ Hạo tay giống như mang điện, chạm vào Nhất Hạ, thế nhưng lại khiến cho Nhất Hạ trong lòng thấy kinh hoàng.

“Anh?”

Nhất Hạ đem tay Kỷ Hạo gạt ra.

Nhất Hạ trên mặt nhàn nhạt hiện lên vệt hồng, lại đem Kỷ Hạo đuổi đi ra ngoài.

Nhất Hạ suy nghĩ, hẳn là không có chuyện gì.

Nhưng là thái độ của Kỷ Hạo, lại thực sự làm y thấy kỳ quái.

Nhất Hạ làm xong cơm, muốn Kỷ Hạo ra hỗ trợ, kêu hai tiếng, không nghe được tiếng đáp của Kỷ Hạo, ra ngoài phòng khách, lại phát hiện Kỷ Hạo không có ở đó.

Đi đâu?

Trong phòng Kỷ Hạo truyền đến thanh âm.

Cửa phòng hờ khép, không có bật đèn, thanh âm loáng thoáng, Nhất Hạ dựng tai nghe, cảm thấy quái quái, đi qua.

Đẩy cửa ra, Nhất Hạ sửng sốt.

Video Nhất Hạ hồi giữa trưa xem qua đang được mở ra.

Kỷ Hạo đang ngồi đó xem ngước mắt nhìn ánh sáng chiếu lên tường do cửa phòng mở ra, từ bàn máy tính xoay ghế lại, nhìn Nhất Hạ vẻ mặt xấu hổ, gương mặt trẻ con lại tuấn lãng, khóe miệng xấu xa giơ lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui