Đại Thúc Phải Gả

Thi Viêm ăn mặc luôn rất hợp thời.

Kiểu dáng lưu loát, được đặc biệt cắt may, một thân đĩnh bạt, nhìn qua phong độ nhẹ nhàng.

“…… Như thế nào……”

Nhất Hạ định nói thật trùng hợp, nhưng là nhìn đến nữ nhân đứng phía sau Thi Viêm cách không xa, lời nói đến bên miệng, lại không hỏi.

Nữ nhân cầm di động, ở phía sau Thi Viêm đánh điện thoại.

Cô cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, chuyển mắt nhìn về phía Nhất Hạ, cùng Nhất Hạ đối diện, cô rất có lễ phép đối Nhất Hạ hơi hơi mỉm cười.

Nhất Hạ đối cô gật gật đầu, nữ nhân viên đưa quần áo.

Nhất Hạ thân thủ tiếp nhận, đối Thi Viêm: “Lần này thật sự…… Phiền toái cậu rồi.”

“Không phiền toái ~” nữ nhân vừa lúc nói chuyện điện thoại xong, tiến lại.

Cô đối Nhất Hạ hào phóng đưa tay: “Alina.”

Nhất Hạ nắm lấy tay cô: “Kỷ Nhất Hạ.”

Hai người nắm tay, nữ nhân đối Thi Viêm nói: “Ngại quá, tôi đành phải thất hẹn rồi.”

Thi Viêm chớp mắt, bất đắc dĩ cười: “Không sao.”

Nữ nhân xin lỗi cười, giống như an ủi Thi Viêm, khuôn mặt xinh đẹp ở trên mặt Thi Viêm nhẹ nhàng chạm một cái, ôm cánh tay Thi Viêm, đối Nhất Hạ nói: “Kia, kế tiếp A Viêm đành phải làm phiền anh rồi.”

“A?” Nhất Hạ giật mình.

Nhất Hạ định mở miệng, nữ nhân đã đối Nhất Hạ vẫy vẫy tay, đi mất.

Nhất Hạ nhìn Thi Viêm đứng đó, Thi Viêm đạm cười, mời: “Đi uống chút gì nhé?”

Nhất Hạ không muốn đi.

Nhưng là Thi Viêm vừa mới giúp mình, liền như vậy cự tuyệt, có vẻ như mình đang tỏ vẻ này nọ.

Nhất Hạ gật đầu.

Thi Viêm nhìn, nhàn nhạt cười.

Nhất Hạ bị đưa tới quán vỉa hè cũ kĩ bên bờ biển.

Đây là nơi trước kia Thi Viêm từng giới thiệu cho Nhất Hạ.

Bọn họ trước kia rất thích tới nơi này.

Nhưng là sau khi xảy ra sự việc kia, Nhất Hạ không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa.

Hai người ở quán vỉa hè ngồi thật lâu.

Nhất Hạ thực nệ, suốt một buổi tối không nói được mấy câu.

Thẳng đến khi ngồi xuống bãi cát, ngồi ở đó ngắm biển thật lâu, Nhất Hạ thấy Thi Viêm hình như lòng đầy tâm sự lẳng lặng ngắm biển, nghĩ nghĩ, mở miệng.

“Cậu…… Có tâm sự?”

Trước kia hai người tốt đến độ có chuyện cũng nói với nhau.

Hiện tại lại lặng im, cảm giác rất đối lập.

Thi Viêm đạm cười, quay đầu nhìn về phía Nhất Hạ: “Có sao?”

Có.

Nhất Hạ nhìn ra được.

Thi Viêm tuy rằng vẫn là Thi Viêm, nhưng tươi cười lại so với trước kia trầm xuống rất nhiều.

Nhất Hạ không dám hỏi, bởi vì sợ Thi Viêm ngại y xen vào việc người khác, bởi vì thấy xung quanh Thi Viêm hết thảy liền có thể biết, cậu ngày xưa đâu bằng bây giờ, Nhất Hạ rũ mắt, cuối cùng, cười, nói: “Mặt trời đã lặn gần hết thật dễ chịu, phải không?”

Thi Viêm tươi cười càng phai nhạt.

Cậu nhàn nhạt châm chọc giật nhẹ khóe miệng, thanh âm rất thấp nói một câu, Nhất Hạ giật mình, ngẩng đầu: “Hả?”

“Không có gì.”

Thi Viêm nói, ánh mắt quay trở về nhìn biển.

Kỳ thật vừa rồi Thi Viêm nói Nhất Hạ có nghe được.

Thi Viêm nói: Khuất rồi.

Nhất Hạ không rõ Thi Viêm vì cái gì nói như vậy.

Trước kia trong đầu Thi Viêm luôn thấy nhẹ nhõm.

Nhưng không giống như bây giờ, có nhiều tiền, xe sang, có mỹ nữ.

Nhưng Thi Viêm trước kia nhìn qua tương đối vui vẻ, không giống hiện tại, cho dù hai người đối diện, Nhất Hạ cũng không biết Thi Viêm đang nghĩ điều gì.

Nhất Hạ lặng im.

Hai người ở trên bờ cát lẳng lặng ngồi thật lâu, Thi Viêm vẫn luôn duy trì cùng một tư thế ngắm biển.

Ngũ quan tựa như được chạm khắc tinh nhuệ giờ phút này nhìn qua càng thêm không chân thật.

Chìm trong cảnh sắc bây giờ, Nhất Hạ ngồi bên cạnh cậu cảm thấy cậu như một tác phẩm nghệ thuật kiện hoàn toàn mỹ.

Nhất Hạ ngồi lâu, thấy Thi Viêm vẫn luôn không có động tĩnh, hỏi: “Cậu lần trước nói…… ông ngoại cậu xảy ra chuyện……”

“Giả.”

Thi Viêm nói làm Nhất Hạ im lặng không biết nói gì.

Nhất Hạ thực ngoài ý muốn.

“Còn có vị hôn thê, cũng là giả.” Thi Viêm nhìn biển, nhàn nhạt: “Vừa rồi kỳ thật là chị của ta.”

Nhất Hạ càng kinh ngạc.

Nhất Hạ khó hiểu, hỏi: “Chính là vì cái gì…… Vì cái gì…… Vì cái gì cậu muốn nói cho tôi?”

Nếu không nói cho y hết thảy những thứ này. Và cứ nói tiếp.

Nói không chừng, y thật sự sẽ tin tưởng……

Sau đó…… Quan hệ của hai người ……

“Đã quay trở về không được…… Hồi không được năm tháng đó……” Thi Viêm thu hồi ánh mắt nhìn về phía y: “Không phải sao?”

Nhất Hạ trầm mặc.

Đích xác.

Đã trở về không được.

Nhất Hạ trong lòng như có kim châm.

Mặc kệ Thi Viêm như thế nào giải thích, nói như thế nào, cây châm kia sẽ không ngừng nhắc nhở Nhất Hạ, đã phát sinh qua chuyện gì.

Thi Viêm thấy Nhất Hạ như vậy, đạm cười.

Cậu ghé sát vào Nhất Hạ.

“Nhất Hạ.”

“Ân?”

Nhất Hạ ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt Thi Viêm ổn trọng soái khi ở trước mắt y, nhàn nhạt cười, nói: “Kỳ thật tôi rất thích anh.”

Nhất Hạ vi lăng.

Trong một khắc, những lời này tựa như cơn gió biển mềm nhẹ phất qua tim, từng đợt sóng nhẹ nhàng gợn lên trong lồng ngực……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui