Đại Thúc Phải Gả

Nhất Hạ tìm không thấy Kỷ Hạo, hoang mang lo sợ.

Y muốn đi báo nguy, nhưng là không biết vì cái gì, lại cảm thấy Kỷ Hạo sẽ không có việc gì.

Nhất Hạ lại đợi rất nhiều ngày nữa.

Y hy vọng Thẩm Võ có thể giúp giúp hắn, nhưng là xem ra Thẩm Võ gần đây so với mình còn bận hơn, lại ngại làm phiền hắn.

Di động Kỷ Hạo như cũ tắt máy.

Hỏi trường học, cũng nói không có nhìn thấy cậu đi học.

Nhất Hạ tự kiếm cớ là do cậu giận quá, mỗi ngày bàng hoàng cố gắng vượt qua, hôm nay đi ngang qua cục cảnh sát, đột nhiên muốn đi vào, mới vừa cất bước, lại bị người kêu một tiếng, giật mình.

Nhất Hạ quay đầu, nhìn thấy Thi Viêm.

Xe Thi Viêm chậm rãi dừng lại ven đường.

Thi Viêm liếc mắt nhìn cục cảnh sát một cái, hỏi y: “Làm sao vậy?”

Nhất Hạ lắc đầu.

Thi Viêm gọi một tiếng khiến y đang tính đi vào liền nghĩ lại không vào nữa.

Thi Viêm chú ý tới cánh tay quấn băng vải của Nhất Hạ, nói: “Lên xe.”

Nhất Hạ ngước mắt: “Đi đâu?”

Thi Viêm đạm cười: “Anh nói đi đâu thì đi đó.”

Nhất Hạ mím môi, liếc mắt nhìn cục cảnh sát phía sau một cái, lên xe Thi Viêm.

Xe chậm rãi chuyển bánh, Thi Viêm liếc Nhất Hạ một cái, rồi nhìn phía trước, hỏi: “Đến đó làm gì?”

“Không thấy Kỷ Hạo.”

Nhất Hạ nói làm Thi Viêm có chút kinh ngạc.

Nhưng Thi Viêm không biểu hiện ra ngoài, mà là lặng im trong chốc lát, lại hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Đã rất nhiều ngày rồi.” Nhất Hạ thực bất lực.

Thi Viêm không có nói nữa.

Nhất Hạ do dự thật lâu, nghĩ nghĩ, mới hỏi Thi Viêm: “Cậu…… Có thể giúp tôi nghĩ biện pháp hay không?”

“……”

Thi Viêm liếc nhìn y một cái, không nói gì.

Nhất Hạ có chút khẩn trương, nói: “Hắn cùng tôi cãi nhau sau đó liền chạy đi, hiện tại cũng không biết ở đâu……”

Nhất Hạ kỳ thật không muốn phiền toái Thi Viêm.

Nhưng là chính y thật sự là đã không có biện pháp.

Nếu Thi Viêm cự tuyệt, y cũng sẽ không trách cậu, bởi vì, dù sao cũng là chuyện của mình, không có lý do làm phiền cậu.

Thi Viêm đột nhiên dừng xe lại.

Nhất Hạ nhìn nhìn bên ngoài, đường phố xa lạ, cảm thấy kỳ quái.

“Vì cái gì……”

Nhất Hạ vừa muốn hỏi, vừa quay đầu thì thấy Thi Viêm tiến lại gần, giật mình.

“Tôi vẫn luôn đang đợi điện thoại của anh.”

Nhất Hạ bị Thi Viêm ghé sát nhìn, vô thố, định mở miệng, Thi Viêm hỏi: “Kỳ thật anh trước nay không nghĩ tới việc tìm tôi có phải không?”

Nhất Hạ lắc đầu.

Thi Viêm thân cận quá.

Cái này làm cho Nhất Hạ thực khẩn trương.

Nhất Hạ thân thủ muốn đẩy cậu ra, nhưng là ánh mắt Thi Viêm dừng ở cái tay được băng vải nâng lên của Nhất Hạ, tự mình thối lui.

“Làm sao mà bị vậy?”

Nhất Hạ giật mình.

Y thấy Thi Viêm nhìn chằm chằm cái tay bị thương, nói: “Trượt té.”

Thi Viêm ngước mắt, phát hiện Nhất Hạ lảng tránh ánh mắt của mình.

Thi Viêm thấy y như vậy, không có truy vấn.

Thi Viêm khởi động xe.

Nhất Hạ thấy Thi Viêm một đường đều không có nói nữa, lặng im thật lâu, đối Thi Viêm: “Danh thiếp…… Bị máy giặt làm hư mất.”

Thi Viêm không nói chuyện.

Nhất Hạ nhìn cậu: “Cho nên không biết nên tìm cậu như thế nào.”

Thi Viêm vẫn luôn trầm mặc.

Nhất Hạ thấy cậu như vậy, đành trầm mặc.

Nhất Hạ một đường nhìn phố cảnh, từ phồn hoa đến yên tĩnh, xe Thi Viêm chậm rãi dừng lại, Thi Viêm đột nhiên nói: “Tôi ở chỗ này.”

Nhất Hạ giật mình.

Nhất Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, là một căn biệt thự.

Thi Viêm ghé sát vào y: “Về sau thường tới thăm tôi, được không?”

Nhất Hạ xoay mặt, mới phát hiện Thi Viêm dựa thật sự gần, hơi hơi sửng sốt.

“Được không?”

Hơi thở Thi Viêm phun ở trên môi Nhất Hạ, Nhất Hạ cảm giác mặt mình nóng lên, có điểm xấu hổ, gật gật đầu.

“Vì cái gì?”

“Hả?”

Nhất Hạ nhất thời khó hiểu.

“Vì cái gì cãi nhau?” Thi Viêm hỏi.

Nhất Hạ sắc mặt biến đổi.

Y có điểm hoảng, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là việc nhỏ.”

“……”

Thi Viêm biết y đang nói dối, nhưng không có nói ra.

Thi Viêm biết Kỷ Hạo đối Nhất Hạ có tình ý, từ rất lâu phía trước, đã biết.

Khi đó chỉ cần đề cập đến hắn, Kỷ Hạo sẽ giận Nhất Hạ.

Thi Viêm đến tìm Nhất Hạ, Kỷ Hạo địch ý không che dấu, giống như hận không thể xé xác hắn ra.

Nhớ tới những kỉ niệm vụn vặt trước kia, Thi Viêm mỉm cười, nhếch miệng nhắc.

“Nhất Hạ, anh có nghĩ tới việc qua bên kia tìm hắn hay không?”

Nhất Hạ sửng sốt.

Nhất Hạ nghĩ nghĩ, mới hiểu được Thi Viêm nói chính là chỗ Bội dì bên kia.

“Kỷ Hạo không có trở về.” Nhất Hạ nói: “Tôi mấy ngày trước gọi điện thoại sang đó.”

Thi Viêm đạm cười, nói: “Anh không nghĩ bọn họ cố ý nói dối sao?”

Nhất Hạ khó hiểu.

Nhất Hạ kéo kéo khóe miệng, nói: “Sao có thể?”

“Sao lại không có khả năng?”

Thi Viêm đối Nhất Hạ: “Có lẽ là Kỷ Hạo khiến cho bọn họ nói như vậy.”

Nhất Hạ có chút ngoài ý muốn, cuối cùng, đôi mắt rũ xuống.

Cũng đúng.

Kỳ thật nói như vậy cũng có khả năng.

Nếu Kỷ Hạo còn giận……

Nếu Kỷ Hạo nói mọi người đừng nhận điện thoại của y……

Nhất Hạ không biết nên làm gì bây giờ.

Thi Viêm thấy y bất lực, đưa tay qua: “Nếu không, tôi bồi anh qua đó tìm hắn?”

Nhất Hạ ngẩng đầu.

Y nhìn về phía Thi Viêm, nói: “Cậu bận rộn như vậy…… Không tiện đi?”

“Không bận.” Thi Viêm đạm cười, nói: “Tôi ngày thường cũng không có việc gì làm, rất rảnh.”

Thi Viêm nhiệt tình làm Nhất Hạ có chút nghi hoặc.

Thi Viêm thấy Nhất Hạ đem tất cả băn khoăn biểu hiện ở trên mặt, trong lúc nhất thời, cảm thấy có điểm buồn cười.

“Tôi không có ý khác. Tôi mấy năm nay vẫn luôn ở bên kia sinh hoạt. Cho nên, đối bên kia còn quen thuộc.” Thi Viêm cười cười, nói: “Nếu anh tính một mình đi tìm hắn, cần hay không cần, ngôn ngữ lại không thông, lẻ loi một mình xa rời quê hương, tôi sợ đến lúc đó Kỷ Hạo đã trở lại, anh lại vất vả.”

Cũng đúng.

Nhất Hạ đạm đạm cười.

Nhất Hạ kỳ thật còn có băn khoăn.

Y cảm thấy, kỳ thật khả năng Kỷ Hạo căn bản là không có rời đi nơi này.

Nhất Hạ nghĩ nghĩ, thấy Thi Viêm đang đợi y đưa ra quyết định, do dự một phen, cuối cùng chỉ nói: “Tôi suy xét một chút.”

Thi Viêm thấy y quyết định như vậy, nhàn nhạt cười cười, gật gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui