Đại Thúc Phải Gả

Kỷ Hạo vừa đến phòng bệnh, thấy Thẩm Võ đỡ Nhất Hạ đi vào WC.

Kỷ Hạo vội vàng chạy lại, hỏi: “Đi WC?”

“Dìu hắn đi bôi thuốc.”

Thẩm Võ nhanh miệng, Nhất Hạ cả kinh, ngước mắt nhìn Kỷ Hạo, quả nhiên, Kỷ Hạo nhăn mặt.

“Bôi cái gì mà phải vào WC?” Kỷ Hạo hỏi.

Nhất Hạ luống cuống, giận dũ trừng Thẩm Võ: “Bôi thuốc gì, đi WC.”

Hắn vừa rồi lỡ miệng nói Thẩm Võ, bảo Thẩm Võ dìu hắn vào WC để bôi thuốc.

Thuốc là do bác sĩ đưa cho y bảo y tự mình cầm lấy, nói là khi nào rảnh thì tự bôi.

Thẩm Võ khi đó cũng không hỏi là thứ gì, không ngờ hiện tại Thẩm Võ trực tiếp tuôn ra.

Kỷ Hạo bán tín bán nghi, cậu thân thủ đem cơm đưa cho Thẩm Võ, muốn đổi thành mình đỡ Nhất Hạ đi vào.

Nhưng là Nhất Hạ không cho.

Nhất Hạ chỉ lên giường mình, đối Kỷ Hạo: “Mua cái gì em giúp anh mở ra đi, anh đi tiểu mà thôi, sẽ ra nhanh thôi.”

Nếu Nhất Hạ nói như vậy, Kỷ Hạo cũng không kiên trì.

Kỷ Hạo cầm cơm đi lại giường y, Nhất Hạ lại trừng Thẩm Võ, Thẩm Võ bị y trách tội cảm thấy không thể hiểu được.

Nhất Hạ đi vào thật lâu.

Thẳng đến khi Kỷ Hạo tới gõ cửa, y mới từ bên trong đi ra.

Bộ dáng bước đi của y có điểm kì quái.

Y thấy Kỷ Hạo đánh giá, có điểm hoảng, liền đối Kỷ Hạo nói: “Đầu hơi choáng, em nghĩ cách xem nên làm sao.”

Nhất Hạ ý tứ là y choáng đến độ đi không nổi.

Kỷ Hạo lập tức ngồi xổm xuống, muốn bế Nhất Hạ.

Nhất Hạ đối với việc Kỷ Hạo dán lấy y cảm thấy vui mừng, bò lên để cậu bế, bị Kỷ Hạo ôm hai chân bế bổng lên, Nhất Hạ vội kêu đau.

“Anh? Làm sao vậy?”

Kỷ Hạo quay đầu lại hỏi.

Nhất Hạ cắn áo thun Kỷ Hạo, xua xua tay.

Kỷ Hạo cảm thấy kỳ quái.

Cậu đem Nhất Hạ bế lên trên giường rồi buông xuống, Nhất Hạ vội vàng điều chỉnh dáng ngồi, Kỷ Hạo xoay người lại, nhìn y hồi lâu, kéo ghế dựa ngồi trước mặt Nhất Hạ.

“Anh, anh có phải đang gạt em chuyện gì hay không?”

Nhất Hạ sửng sốt.

Nhất Hạ hoảng sợ nhìn thẳng vào cậu thật lâu.

Nhất Hạ mím môi, liếc mắt nhìn Thẩm Võ một cái, đem Kỷ Hạo kéo gần lại.

Nhất Hạ nhỏ giọng ở bên tai cậu nói: “Khoảng thời gian này em không ở nhà, anh chỉ ăn mì ăn liền hay đồ ăn linh tinh dọc đường, kết quả táo bón, đi VS không được……”

Kỷ Hạo nao nao, hơi hơi xoay mặt nhìn Nhất Hạ.

“Cho nên……”

“Cho nên anh hỏi bác sĩ……” Nhất Hạ huơ huơ tay ra hiệu một chút.

Nhất Hạ trong lòng bất an, nói dối, mặt trở nên hồng.

Kỷ Hạo nhìn tay y, vẻ mặt hiểu rõ, lại thấy Nhất Hạ vẻ mặt hồng hồng, Kỷ Hạo cho rằng Nhất Hạ là ngượng ngùng, cư nhiên tin.

Kỷ Hạo còn nói, dùng thuốc thoa không tốt, đợi lát nữa sẽ mua giúp Nhất Hạ hoa quả nhuận tràng, Nhất Hạ nghe, trong lòng hoảng sợ, người càng thấp thỏm.

Kỷ Hạo giúp Nhất Hạ cùng Thẩm Võ mua rất nhiều vật dụng hàng ngày, còn mang tới một ít đồ dùng từ nhà.

Thẩm Võ mở hộp cháo nóng ra, Kỷ Hạo đem đồ vật từ trong bao lấy ra, cuối cùng, động tác đột nhiên dừng lại.

“Anh.”

“Ân?”

Kỷ Hạo là đột nhiên nhớ lại, ngừng tay, hỏi Nhất Hạ: “Vì sao quần áo anh lại phơi ở ban công nhà kế bên.”

Nhất Hạ bị hỏi tâm liền run lên.

Thẩm Võ trực tiếp: “Nga, lúc ngươi không ở nhà anh trai ngươi bị bệnh, tên hàng xóm đến chiếu cố, hôm đó ta cũng ở đó a.”

Thẩm Võ vừa nói như vậy, Nhất Hạ giật nhẹ khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Kỷ Hạo.

Kỷ Hạo nhìn hắn, hỏi: “Chuyện khi nào?”

“Chính là ngày hôm qua cùng hôm kia a.” Thẩm Võ lại đáp.

Nhất Hạ trong lòng càng lúc càng hoảng, làm bộ trấn định, nói: “Hôm đó trong nhà Cố Gia bị trộm, anh đến xem náo nhiệt, kết quả té xỉu. Sau lại phát sốt, liền ở nhà Cố Gia nghỉ ngơi một chút, Thẩm Võ tới, bắt hắn mang quần áo cho anh, Cố Gia khi đó không ở nhà, anh toàn thân đều là mồ hôi lạnh, mượn phòng tắm thay ngay tại chỗ cho sạch sẽ.”

“……” Kỷ Hạo không nói lời nào.

Nhất Hạ rất hoảng loạn, sợ càng nói càng sai, căn bản là không dám nói gì nữa.

Nhưng là Kỷ Hạo sau đó cũng không hỏi thêm gì, cũng chỉ nói đem bình thủy tới, giúp Nhất Hạ rửa mặt chải đầu.

Này cũng hợp ý Nhất Hạ.

Bởi vì Nhất Hạ không dám đứng lên.

Lúc này tư thế đi đường không thích hợp, Kỷ Hạo sẽ liên tưởng đến việc kia.

Như vậy sẽ hại Kỷ Hạo hiểu lầm Cố Gia.

Khẳng định lại sẽ phát sinh việc gì đó không tốt.

Nhất Hạ lẳng lặng ngồi ở kia, chờ Kỷ Hạo tới phục vụ.

Rửa mặt chải đầu xong, y cầm tô cháo ngồi thổi, Kỷ Hạo đi đổ nước xong quay trở lại, đoạt lấy cháo của Nhất Hạ.

Kỷ Hạo múc lên một thìa thổi một chút, nếm thử, cảm thấy độ ấm được rồi, liền đem muỗng đưa đến bên môi Nhất Hạ.

Nhất Hạ giương mắt, không có ăn.

Thẩm Võ thấy, im lặng, hai anh em ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Thẩm Võ hai mắt chớp chớp, vẫn luôn nhìn, hai người bọn họ vẫn ở kia nhìn nhau, Thẩm Võ nhìn nhìn lại chén cháo bị ‘ vắng vẻ ‘ trước giường của mình, mở miệng.

“Mấy người không cần ‘ ân ái ’ như vậy đi?”

Thẩm Võ nói lời này là vô tâm.

Hắn biết Kỷ Hạo thích nam nhân.

Nói như vậy, là cảm thấy giữa hai anh em có chút ái muội, cho nên buột miệng.

Bởi vì, Thẩm Võ cảm thấy không nhìn quen.

Nhất Hạ nghe hắn nói như vậy, không chịu để Kỷ Hạo đút.

Kỷ Hạo vì thế bất mãn liếc về phía Thẩm Võ, Thẩm Võ im lặng ăn, không phản ứng lại Kỷ Hạo, cũng không nói nữa.

Sau đó Thẩm Võ đi WC.

Kỷ Hạo tranh thủ lúc này hôn lên Nhất Hạ.

Gắt gao mút, Kỷ Hạo lấy cháo trong tay Nhất Hạ ra muốn ôm lấy y, lại bị Nhất Hạ tránh thoát.

Cháo đổ một ít.

Nhất Hạ cuống quít lấy khăn giấy ra lau.

“Anh……”

Nhất Hạ cự tuyệt khiến Kỷ Hạo lại bày ra đôi mắt của tiểu hài từ đang lưng tròng, chu mặt, oán khí.

Nhất Hạ ngước mắt nhìn, mềm lòng, nhưng nhớ tới ảnh chụp, Nhất Hạ há miệng, định nói muốn hôn thì đi mà hôn người trong ảnh ấy, lại cảm thấy mình nói như vậy rất hẹp hòi, cuối cùng ngậm miệng, không nói chuyện.

“Thơm một cái?”

Kỷ Hạo chưa từ bỏ ý định.

Nhất Hạ lại ngước mắt, cuối cùng, tiếp tục cúi đầu.

Kỷ Hạo thấy Nhất Hạ như vậy, oán khí càng sâu.

Y cướp đi cháo trên tay Nhất Hạ, hôn lên tới, Nhất Hạ hoảng hốt đẩy cậu, giận kêu: “Kỷ Hạo!”

“Làm sao vậy?” Thẩm Võ vừa vặn ra tới nhìn thấy.

Nhất Hạ thực xấu hổ, tràn đầy oán giận liếc Kỷ Hạo một cái, đoạt lại cháo, không nói lời nào.

Thẩm Võ quăng dép lê tự mình trèo lên giường bệnh, hỏi: “Đúng rồi, Kỷ Hạo, bạn trai của ngươi là người nơi nào?”

Kỷ Hạo ngẩn ra.

Kỷ Hạo nhìn về phía Nhất Hạ.

Nhất Hạ lẳng lặng uống cháo, không nói lời nào.

“Anh……”

Kỷ Hạo mày nhăn lại, bởi vì Nhất Hạ như cũ cúi đầu uống cháo, không nói lời nào.

“Ngượng ngùng gì.” Thẩm Võ thần kinh thô, không chú ý tới giữa hai người có gì không ổn, nghĩ Kỷ Hạo xấu hổ, ra vẻ tùy ý nhẹ nhàng nói: “Ngượng ngùng gì, ảnh anh ngươi với ta đều xem qua, cũng đều tiếp nhận rồi, ngươi hào phóng nói, không có người trách ngươi nga.”

Kỷ Hạo nhìn chằm chằm Nhất Hạ không nói.

Kỷ Hạo suy nghĩ, có phải nếu hắn hôm nay không giải thích rõ ràng, về sau Nhất Hạ sẽ không cho hắn chạm vào y nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui