Anh chưa đi được mấy bước thì người ở phía sau đã cự nguậy, Châu Thiên Thiên lại bắt đầu khóc to hơn cả lúc nãy, khiến anh ngẩn ngơ.
Lúc say dáng vẻ lại trở thành như vậy sao?
Con bé này, sau này anh nhất định phải quản thật nghiêm khắc sẽ không để Thiên Thiên đụng đến bia rượu, một giọt cũng không.
Anh đi đến một lần nữa ngồi xuống giường, tay nâng mặt cô lên, gương mặt non nớt vì khóc mà đỏ hồng rất đáng yêu.
Cô thút thít, giống như rất khó chịu cái gì đó vậy, anh nhẹ giọng dỗ dành bắt đầu hỏi hang.
"Thế nào, Thiên Thiên...!Không ngủ sao? Ngoan...!Ngủ đi!"
Anh vừa mở miệng, nước mắt cô liền thi nhau chảy xuống.
Cô vùng dẫy lắc đầu, anh cũng hoảng loạn nắm chặt hai tay cô.
"Gì vậy? Ngoan...!Nói chú nghe nào?"
"Mặc Cảnh...!Em không thể mặc bộ đồ này ngủ, em muốn thay váy ngủ...!Hức...!Váy ngủ màu trắng con thỏ...!Muốn hình con thỏ ấy...!Hức!"
Cô khóc không kịp thở, giọng cứ đứt quãng nói.
Nghe vậy, Lâm Mặc Cảnh khẽ thở hắt ra, vừa nãy bị cô làm hết hồn, còn tưởng cô khó chịu ở đâu, nhìn cô, anh dở khóc dở cười, con bé này uống rượu vào lại giở tính trẻ con ra.
Nhưng ánh mắt anh có chút trầm ngâm, váy ngủ sao? Anh sao có thể?
"Không được, sáng mai thức dậy hả thay váy có được không?"
Châu Thiên Thiên, oà khóc lớn như đứa trẻ đòi quà.
"Váy ngủ của em...!Con thỏ của em...!Em không thay váy ngủ em sẽ rất khó chịu...!Hức...!Váy đâu rồi, anh mau đưa váy cho em!"
Anh túm chặt hai tay cô lại.
"Thật sự phải thay váy sao?"
Hai mắt cô tròn xoe mộng nước, cái đầu liền gật gật.
"Được rồi, chú tìm đồ ngủ thay cho cháu, đừng khóc nữa!
Anh đưa tay quẹt nước mắt cho cô rồi mới đứng lên, mở tủ đồ, tìm bộ nào trông như đồ ngủ cho cô.
Đây vốn dĩ không phải nhà cô, vậy thì tìm đâu ra váy ngủ màu trắng hình con thỏ chứ, anh suy đi nghĩ lại liền lấy chiếc áo sơ mi trắng rộng nhất của mình đem đến trước mặt cô.
"Váy trắng, không có hình thỏ thì có được không?"
Châu Thiên Thiên, môi đỏ mọng khẽ mím lại, hai mắt nhắm chặt nhưng vẫn rất hợp tác gật gật đầu.
Anh thở phào nhẹ nhỏm, anh đi đến cạnh giường, ngồi xuống.
Châu Thiên Thiên, ngoan ngoãn tựa vào đầu giường, khóe mắt còn vương nước mắt, vẫn thút thít một hồi.
Phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh trăng rọi vào.
Cô vẫn còn trẻ con lắm, ngay cả váy ngủ cũng thích loại có hình con thỏ sao? Anh hồi hộp tay từ từ chạm vào người cô, đáy mắt anh là sự thầm trầm khó đoán ra được tâm tư.
Lâm Mặc Cảnh, căng thẳng đưa tay kéo cô vào lòng.
Ngón tay thon dài trượt dọc theo cổ cô đi xuống, dùng sức rất nhẹ, bộ váy tay phồng trên người cô chậm rãi tụt xuống…
Ánh trăng, dường như bị vẻ đẹp của cô làm cho lu mờ, như bị áng mây che khuất.
Trong phòng ngủ, mùi hương của cô lan toả càng thêm nồng nàn.
Làn da trắng một cách nõn nà, đầu ngón tay anh vô tình lướt qua tiếp xúc càng nóng rực, dưới cần cổ là xương quai xanh, chiếc áo lót không dây bao lấy nơi đẫy đà vừa vặn, nhưng thực sự mê người.
So với những cô gái nóng bỏng khác, ngực cô không tính là bức người, nhưng vì vóc người nhỏ nhắn, đôi gò bồng no đủ kia ngược lại càng thêm hoàn mỹ, khe rãnh quyến rũ được áo lót phác họa càng khóa chặt ánh mắt người đối diện.
Hai mắt anh căng cứng, cơ thể cũng cứng đờ.
Anh chưa từng nghĩ con bé đã lớn như thế này, cơ thể này thực sự chính là của một thiếu nữ trưởng thành.
Anh mặc chiếc áo sơ mi vào giúp cô, áo sơ mi của anh rất rộng tương đối bao phủ càng người nhỏ nhắn của cô, dưới lớp áo màu trắng lan dà Châu Thiên Thiên càng thêm trắng ngần, mắt cô lờ mờ vì men say, sóng mắt nhẹ nhàng lưu chuyển động lòng người, giống như hai hồ nước sâu không thấy đáy, dịu dàng hút người vào trong đó.
Dưới lớp áo trắng chỉ dài che vừa đủ cặp mông đôi chân dài như ẩn như hiện, cô vô thức cong chân lên, tạo ra những nếp gấp đẹp như những gợn sóng.
Lâm Mặc Cảnh, siết chặt nắm tay, đôi mắt sâu thẳm nhuốm màu u tối, như mặt biển đột ngột nổi sóng, từng đợt từng đợt cuồn cuộn.
Yết hầu trượt lên trượt xuống, cuối cùng anh cũng không kiềm chế được, giơ tay ra, ngón tay lướt nhẹ từ xương quai xanh của cô xuống dưới.
Cô gái trong lòng mềm mại như nước, dáng vẻ đáng yêu khi say rượu của cô khiến cho sự tự chủ của anh cũng bị phá vỡ.
Trong vẻ thanh thuần có vẻ quyến rũ, trong vẻ mơ màng lộ vẻ dịu dàng, bộ dáng ấy giống như là một làn nước nhấn chìm lấy anh, khiến cho người luôn biết cách kiềm chế trước phụ nữ như anh cuối cùng cũng phải đầu hàng trước cô gái dịu dàng này.
Anh bị cảm xúc chi phối, cúi đầu, phủ kín đôi môi cô, cướp lấy hương thơm tươi mát của cô.
Tay anh vuốt ve làn da hơi lạnh của cô, cơ thể thì bị dục vọng làm cho nóng bừng, nhưng trong lòng lại bừng lên lửa giận.
Đàn ông rốt cuộc đứng trước cảnh xuân đẹp đẽ này, mấy ai có thể kiềm chế được, đàn ông không nguy hiểm, nhưng cũng sẽ trở nên nguy hiểm khi ở trong hoàn cảnh này.
Nhưng, giây phút tưởng chừng không kiềm chế được.
Thì anh bậc người dậy, nhanh chóng đứng lên.
Lâm Mặc Cảnh, lấy chăn đắp lên người cô sau đó cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, giọng khàn khàn.
"Ngủ ngon!"
***
Sáng của ngày hôm sau, mặt trời lên hắt chút nắng vàng.
Cửa sổ trong phòng được anh mở rộng, Châu Thiên Thiên nằm trên giường vốn dĩ cũng không muốn mở mắt, đầu vẫn còn đau âm ĩ.
Nhưng bị nắng chiếu vào mà cau mày, cố nhướng mắt tay đặt lên trán bất lực.
"A...!Đau quá!"
Đáng chết! Tửu lượng chính mình sao lại kém như vậy.
Đúng là uống bia rượu vào, thì người bị dày dò cũng chỉ là bản thân.
Mở mắt ra, nhìn không gian trông vừa lạ vừa quen này khiến cô cũng giật mình kinh hãi.
Đây không phải là nhà của Lâm Mặc Cảnh sao? Vậy người ngày hôm qua mang cô về chính là anh rồi!
Cúi xuống nhìn vào chiếc áo sơ mi trắng, rộng thùng thình trên người mình cô cũng biết đó là áo của anh.
Lâm Mặc Cảnh, đáng ghét anh trốn tránh em cũng giỏi lắm, vậy tại sao không trốn cả đời luôn đi còn mang em về đây làm gì?
Còn cay nghiến rủa thầm anh trong lòng!.