Đại Thúc Thúc Là Chồng Của Tôi


Bầu không khí yên ắng, Châu Thiên Thiên cảm nhận rõ đáy mắt nóng rực của Trịnh Minh Minh khi đứng gần đó.

Dáng người thanh mảnh trong bộ đồ công sở, tóc búi cao gọn gàng để lộ gương mặt thanh tú, tổng thể xem ra rất hoàn mỹ chỉ có đều ánh mắt đó thực sự rất u ám.

Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta đã khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, tay khoanh trước ngực từng bước đi đến chỗ anh, giày cao gót của cô ta va chạm dưới nền đá hoa cương lại tạo tiếng vang lanh lảnh.
"Cảnh, anh kết hôn rồi sao?"
Tuy ngữ điệu chỉ là hỏi thăm, nhưng vì sao phát ra giống như lời oán trách vậy.

Châu Thiên Thiên cũng có chút bối rối trước tình cảnh này, cô thấy Lâm Mặc Cảnh im lặng giống như khó mở lời, rất lâu sau đó cũng không phản hồi.

Chỉ nghe tiếng Trịnh Minh Minh tiếp tục hỏi.
"Thì ra là như vậy...!Cô cháu gái mà anh hết lòng che chở là như vậy sao? Lâm Mặc Cảnh, anh yêu người mà anh luôn miệng nói là cháu gái sao? Nếu như yêu cô ta đến như vậy tại sao còn muốn đùa giỡn tình cảm của tôi?"
Giọng Trịnh Minh Minh đã bắt đầu run rẩy, vai cường ngạnh đó toát lên sự bi thương.


Kì thật đều là phận nữ nhân như nhau cho nên chính cô cũng có chút đồng cảm, chỉ tiếc là cô và Trịnh Minh Minh đều yêu cùng một người đàn ông.
Anh cúi mặt, dường như anh cũng lười giải thích.
"Xin lỗi em, vì đã làm mất thời gian của em quá nhiều!"
"Chát!"
Tiếng tát tay vang mạnh, cả quan khách cũng hướng mắt nhìn về phía bọn họ, chỉ thấy người đàn ông một bên mặt đỏ ửng gương mặt hoàn mỹ khẽ nghiên sang một bên, đáy mắt u tối cũng không mấy phản ứng.

Châu Thiên Thiên, bản thân kinh động đến cứng đờ tình huống này không ai lường trước được.
Trịnh Minh Minh, nấc lên vài tiếng, cổ họng giống như bị nghẹn lại khó phát ra âm thanh.
"Vô số lần anh bỏ mặc tôi chính là vì cô ấy.

Tôi cứ như một con ngốc tùy tiện để anh quay cuồng...!Tôi hận anh, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!"
Tiếng giày cao gót va đập nhau, bước chân Trịnh Minh Minh rắn rỗi đi ra khỏi nhà hàng, ánh mắt mọi người vẫn không khỏi kinh ngạc.

Châu Thiên Thiên lúc này mới kịp phản ứng chạy lại chỗ anh, mắt cô ươn ướt.
"Mặc Cảnh...!Không sao chứ?"
Anh im lặng lắc đầu, tay đưa lên mặt quẹt đi vệt máu nơi khoé miệng của chính mình.
"Chỉ là một cái tát, có gì đáng lo chứ?"
Nhìn anh tỏ ra bình thảng, cô càng đau lòng cô cúi đầu uất nghẹn nhận lỗi về chính mình.
"Em xin lỗi...!Đều là tại em...!Em xin lỗi!"
Anh đưa tay lên theo thói quen khó bỏ xoa đầu cô.
"Xin lỗi gì chứ? Không phải lỗi của cháu đâu!"
Hức...!Hức...!Hức.
"Đi thôi, mất cả hứng rồi.

Chú đưa cháu về Châu gia trên đường mua gì đó ăn vậy."
Thấy cô không có phản ứng, Lâm Mặc Cảnh liền nắm lấy cổ tay cô kéo đi ra khỏi nhà hàng, bỏ lại ánh mắt tò mò của vô số người ở đây.


Anh vốn dĩ cũng không quan tâm ai đó nghĩ thế nào? Anh thấy mình không sai là được.
Lúc đầu anh và Trịnh Minh Minh tìm hiểu nhau, từ đầu cũng không có tình yêu chỉ là cảm thấy phù hợp.

Nếu như nói là do Châu Thiên Thiên chen ngang cũng không hẳn vậy, đúng là mỗi lần anh bỏ đi đều là vì cô, nhưng nếu anh thực sự yêu Trịnh Minh Minh thì có thêm một Châu Thiên Thiên chen ngang cũng không đáng ngại.
Tình yêu suy cho cùng luôn bền bỉ, chỉ cần yêu thì sẽ không có chuyện tan vỡ vì bất kỳ ai!
Trừ khi là không yêu thôi!
***
Châu Gia
"Bị đánh sao? Còn bị phụ nữ đánh!"
Châu Minh, giọng có phần chế giễu hỏi anh.
Lâm Mặc Cảnh, trầm mặt cũng không trả lời.

Châu Minh liếc ngang Châu Thiên Thiên thấy bộ dạng trốn tránh của cô liền hiểu ra vài phần câu chuyện.
"Thiên Thiên, con lại gây phiền phức nữa rồi đúng không?"
Cô xụ mặt nhìn về phía bố, định nói gì đó thì Lâm Mặc Cảnh đã cắt ngang.
"Không phải lỗi của Thiên Thiên, chỉ tại tôi lúc đầu không chú tâm yêu đương.

Khiến cô ấy cảm thấy quá thiệt thòi, sau khi chia tay có chút oán trách cho tôi một cái tát cũng không vấn đề gì? Đánh cũng tốt, xem như về sau không ai nợ ai!"

Châu Minh, hừ lạnh.
"Cô ta cũng được xem là cánh tay đắc lực của Lâm Nhất, thay cậu làm được rất nhiều việc ở công ty.

Lần này trở mặt thành thù, như vậy có ổn không?"
Anh đương nhiên biết năng lực của Trịnh Minh Minh rất tốt, nhưng chuyện đi đến nước anh đành chấp nhận.
"Này, cô ta đã nộp đơn xin nghỉ chưa vậy?"
"Nộp từ hai tuần trước rồi, ngày mai tôi sẽ duyệt!"
Châu Minh, mày cương nghị khẽ cau lại.
"Không muốn níu kéo chút nào sao?"
Anh cười.
"Níu thế nào? Người đã muốn đi còn giữ làm gì.

Chi bằng dành thời gian tuyển dụng người mới thay thể chức trợ lý thì hơn!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận