Lúc Lâm Mặc Cảnh rời khỏi, Châu Thiên Thiên mới thở dài nằm ườn lên sofa dáng vẻ mệt mỏi hiện rõ.
Châu Minh ở bên cạnh liền cười thành tiếng.
"Con giỏi nhất là gây hoạ!"
"Bố, có phải con ngang nhiên chen vào hai người họ như vậy là con sai không?"
Châu Minh, nhấp một ngụm trà từ tốn trả lời.
"Cũng không hẳn, vấn đề vẫn là nằm ở Mặc Cảnh cậu ấy thôi!"
Hai mắt cô sáng bừng.
"Thật sao?"
Châu Minh, gật đầu.
Châu Thiên Thiên như được mở cờ trong bụng.
Chuyện vừa rồi trong lòng cô vẫn còn chút day dứt, Lâm Mặc Cảnh ăn trọn một cái tát quả thực khiến cô đau lòng không nguôi.
"Thiên Thiên, có lẽ ngày tới bố sẽ đi Pháp một chuyến cùng dì Tiêu Mẫn, đến năm ngày mới về!"
"Đi đâu vậy bố?"
"Đi cầu hôn đó! Chẳng phải là làm theo cầu hôn của con sao? Còn hỏi à?"
Gương mặt đẹp trai của Châu Minh, nụ cười trên môi càng ôn hoà.
Châu Thiên Thiên xì mặt bĩu môi.
"Vậy hôm đó còn nói con sến sẩm.
Bây giờ lại dùng cách sến sẩm nhất đó mà cầu hôn!"
Châu Minh, nhướng mày ôm lấy vai cô.
"Bố cũng không gấp.
Nhưng suy đi nghĩ lại con gái yêu của bố cũng đến lúc cần mẹ rồi!"
Châu Minh, xoa đầu cô một cách cưng chiều.
"Bố, đừng có bắt con ra làm bia đỡ đạn!"
"Lúc vào lễ đường phải có đủ bố và mẹ thì mới trọn vẹn, con nghĩ sao?"
Giọng bố cứ như ám chỉ điều gì, cô hiểu ý liền gật đầu.
"Bố, chu toàn thật.
Cơ mà con có đủ bố mẹ cũng vậy thôi, Lâm Mặc Cảnh cũng chỉ có một mình, anh ấy không cha không mẹ!"
Cha mẹ anh trong một lần xuất ngoại do gặp tai nạn máy bay mà tử vong từ lúc anh mười tuổi, anh sống và ông nội nhưng vì lớn tuổi cũng đã mất từ năm năm trước, bây giờ anh cũng chỉ có một thân một mình.
Châu Minh, gật đầu.
"Cứ lo cho con đi, quản nhiều làm gì? Có nghe câu người đông thế mạnh không, chúng ta đông người sau này con gả cho cậu ta cũng không sợ bị ức hiếp!"
Châu Thiên Thiên, chu môi không phục.
"Con chỉ nghe câu, ỷ mạnh hiếp yếu thôi!"
Châu Minh:"..."
***
Rất nhanh sau đó Châu Minh đã cùng tình yêu của mình bay sang Pháp tiến hành kế hoạch cầu hôn, không biết là thành công hay thất bại nhưng xem ra bố rất hào hứng cho chuyến đi lần này.
Trước khi đi còn bắt cô cùng lựa nhẫn kim cương giúp, chỉ mong người bố này của cơm nhanh chóng rước được vợ về nhà.
Cô giúp bố nhiều như vậy dĩ nhiên bố cũng đáp lại cô, bằng cách gởi cô sang nhà Lâm Mặc Cảnh ở, tác hợp hoàn toàn khiến cô vui ra mặt.
Bố nói là sẽ đi năm ngày, nhưng không hiểu sao cô lại mong bố đi luôn cũng được.
Vì cô ở lại nhà anh cũng không muốn về, tuy Lâm Mặc Cảnh ngày ngày ở công ty bận trăm công ngàn việc, chỉ buổi tối mới về nhà Châu Thiên Thiên ngày ngày cứ như cô vợ nhỏ đợi anh đi làm về, thời gian rãnh cô sẽ học thêm Anh ngữ, còn siêng năng giúp anh quét dọn nhà, nấu ăn đợi anh trở về cuộc sống hiện tại thật hạnh phúc.
****
Buổi tối, Châu Thiên Thiên ngồi trên sofa lớn vừa ăn hoa quả vừa xem ti vi, lúc nghe được tiếng xe của anh chạy vào cổng lớn cô liền nhảy cẩn lên chạy ra ngoài.
Lâm Mặc Cảnh, đỗ xe ngay ngắn vừa bước xuống đã thấy cô từ trong nhà chạy ra, cô chạy đến nhào vào lòng anh còn ngang nhiên kiên chân hôn vào má anh một cái, khiến toàn thân anh cứng đờ cũng không biết nên phản ứng ra sao?
"Anh về rồi...!Vào nhà thôi, cơm em đã nấu xong!"
Cảm giác này suốt mấy ngày qua đều diễn ra nhưng vậy, khiến anh khó thích ứng được.
Anh ho khan, giọng nghiêm nghị vang lên.
"Thiên Thiên, không được hôn, cũng không được phép ôm chú như vậy!"
Ánh mắt cô hờ hững, cũng không nghẹt lọt tai chữ nào Châu Thiên Thiên kéo tay anh vào bên trong nhà, vì có cô ở nhà nên lúc nào đèn trong nhà cũng được mở sáng chân.
Thật khác trước đây, mỗi lần anh trở về căn nhà tối đen không chút sức sống, Châu Thiên Thiên mang đến cho anh một loại cảm giác ấm áp khó tả thành lời.
"Ăn cơm nào?"
Xuống bếp đã thấy rất nhiều đồ ăn do tự tay cô chuẩn bị, ánh mắt anh đảo quay bàn ăn, đáy mắt liền tối sầm.
Cá hấp không ra hình dạng gì, cả món trứng cơ bản nhất cũng vỡ nát, đĩa thịt xào đã cháy xém một nửa đe thui, đặc biệc món canh toàn là những thứ thập cẩm gì đó trộn vào.
Anh vốn dĩ muốn dạy bảo cô, nhưng nhìn vẻ mặt háo hức đó thì anh cũng không nỡ mở lời.
Châu Thiên Thiên kéo anh ngồi xuống, bới cho ăn chén cơm đầy.
"Em làm đấy, thấy em giỏi không hả? Có thể làm vợ được chưa?"
Anh cười, gương mặt Châu Thiên Thiên xinh đẹp, miệng nhỏ đáng yêu có chút tự kiêu nhưng thực sự khiến người khác không thể chán ghét được.
"Cùng ăn thôi!"
"Vâng!"
Cô gấp một miếng thịt bỏ vào chén anh, hai mắt tròn xoe chớp chớp nhìn anh một cách mong chờ.
Anh gấp một miếng cho vào miệng, mặn đến mức anh chỉ muốn phun ra, nhưng anh vẫn cười.
truyện tiên hiệp hay
"Thế nào? Có ngon không?"
"Rất ngon! Nhưng về sau không cần phải nấu đâu...!Chú đưa cháu ra ngoài ăn là được."
Châu Thiên Thiên, cười lớn.
"Không thích, em thích nhất là mỗi ngày đều nấu ăn đợi anh trở về nhà!"
Cô tự gấp một miếng cá bỏ vào miệng mình, không kìm được liền phun ra.
"Ôi trời, tệ quá...!Đây cũng gọi là đồ ăn sao?"
Cô nhìn sang thấy anh vẫn ung dung ăn, vẻ mặt cũng không hiện lên sự khó chịu nào.
"Mặc Cảnh, tệ như vậy anh còn ăn làm gì?"
Anh cười, tay liền xoa xoa đầu cô.
"Cháu vất vả nấu cả buổi, đó là tâm ý.
Ngon dở không quan trọng!"
Nghe lời nói ôn hoà như vậy, hai mắt còn đã mộng nước.
"Xin lỗi...!Em chẳng làm được tích sự gì cả, nấu ăn cũng không biết, em tệ quá có đúng không?"
Lâm Mặc Cảnh, thấy cô khóc liền vội bỏ bát cơm xuống bàn, tay lau nước mắt giúp cô.
Anh thở dài, mỗi lần nhìn thấy nước mắt của cô lòng anh quả thực rất khó chịu.
"Ngoan...!Không phải lỗi của cháu, không ai mới vừa làm đã giỏi cả.
Từ từ sẽ tiến bộ hơn, việc nấu ăn cũng không cần giỏi làm gì, vì có thể thuê người nấu hoặc ra ngoài ăn.
Hiểu chưa?"
***
Đến buổi tối, Lâm Mặc Cảnh tắm xong lại nhà hạ ngồi ở sofa đọc đi đọc lại quyển kinh tế, cô biết anh vốn dĩ là người bận rộn nhưng bận rộn đến như vậy thì cô mới biết đấy.
Ở nhà thời gian rãnh anh luôn trao dồi thêm kiến thức, cũng không màn nghỉ ngơi.
Châu Thiên Thiên quyết đi chuộc lỗi cho lần nấu ăn tệ lúc nãy, cô quyết định chuyển sang dọn dẹp nhà giúp anh.
Anh chăm chú đọc tư liệu, Châu Thiên Thiên thì mang tạp dề lau nhà.
Bắt tay vào dọn dẹp, cô đương nhiên không có kinh nghiệm cứ làm rớt cái này cái nọ tạo tiếng ồn khiến anh đang tập trung cũng phải ngẩn đầu lên xem.
Đập vào mắt anh chính là dáng vẻ của Châu Thiên Thiên đang chú tâm cúi người lau nền gạch,
Váy của vô rất ngắn, quỳ xuống phía sau liền lộ ra một khoảng từ đầu gối đến bắp đùi trắng như tuyết, ẩn hiện phía trên là cặp mông tròn mượt mà, chỉ cần nhúc nhích nhẹ là sẽ thấy hết.
Lâm Mặc Cảnh, cố gắng khống chế tầm mắt của mình không nhìn vào cảnh xuân trước mắt, anh nhẹ giọng.
"Thiên Thiên, tại sao lại lau nhà.
Không cần đâu!"
Anh cố ý nhắc nhỡ, nhưng Châu Thiên Thiên không để tâm.
"Em thấy bẩn này, em lau sắp xong rồi!"
Cô cúi người xuống thấp hơn, chiếc váy ngắn thật sự không thể che được bao nhiêu nữa rồi, làn da trắng mịn đó khiến đáy mắt anh tối sầm.
"Thiên Thiên, lên phòng đi!"
Cô không hiểu liền nhìn anh.
"Tại sao chứ? Em còn chưa xong!"
Anh nghiệm giọng.
"Ồn như vậy, chú...!Không tập trung được!"
"Được rồi, vậy anh làm đi em lên phòng đây!"
Lúc cô rời đi anh mới có thể bình tâm tiếp tục đọc tư liệu.
Một cô gái xuống ngày ở trong nhà anh, khiến anh thật sự khó xử dù biết rất rõ đó là cháu gái của anh nhưng ah không cách nào khống chế được cảm xúc của chính mình.
Anh với tay cầm ly nước lọc tu một hơi, mới giảm được nhiệt độ trong cơ thể..