Ngày hôm sau, Lâm Mặc Cảnh bị cơn đau đầu làm cho tỉnh, đầu óc hỗn loạn, cố gắng nhớ lại sự việc tối qua, trái tim anh rung lên vài nhịp, anh xoa xoa đầu đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Châu Thiên Thiên đang dọn thức ăn sáng lên bàn.
"Anh thức rồi thì ăn sáng đi, yên tâm, đây là bữa ăn sáng em mua ở dưới lầu không phải em nấu đâu."
Biểu hiện của cô giống như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.
Nhưng cô càng bình thảng thì anh càng ngượng ngùng, anh tự chột dạ thấy bản thân thật đáng trách.
Lúc ngẩn đầu lên lại đối diện với gương mặt non nớt, cái miệng nhỏ anh đào, đôi mắt to tròn long lanh khiến anh hoảng loạn, gợi nhớ đến những cảnh tượng ám muội hôm qua, anh tránh né vội lao vào nhà tắm.
Anh bất lực chống tay lên bồn rửa mặt, tự thầm rủa chính mình.
Hôm qua lúc trở về phòng anh đã ngâm nước lạnh cả đêm, đến lúc ngủ quên mới có thể giảm bớt dục vọng nóng như thiêu đốt đó, suy đi nghĩ lại anh mới có thể xác định chắc chắn là ly rượu của tên họ Trương đó đưa cho anh đã bị hạ xuân dược.
Anh vỗ mạnh lên bồn rửa tay.
Đáng ghét! Suýt chút nữa bản thân anh đã chiếm đoạt cháu gái của mình rồi!
Anh rửa mặt cho tỉnh táo, định thân trở lại mới đi ra khỏi phòng tắm.
Điều chỉnh tâm trạng, anh chuẩn bị nói lời xin lỗi với Châu Thiên Thiên, nhưng nhìn biểu hiện tự nhiên thoải mái của cô, thật giống như chuyện đêm hôm qua không có xảy ra, và nếu anh nhắc đến thì cũng có vẻ như cố ý.
Quá trình ăn cơm Châu Thiên Thiên đều rất vui vẻ, còn gắp đầy thức ăn cho cô, anh vốn muốn mở miệng nói về chuyện đêm qua nhưng nhìn đến gương mặt không chút căng thẳng đó của cô anh lại thôi, cuối cùng người tự trách cũng chỉ có mỗi anh là day dứt.
Ăn cơm xong thì Lô Na ghé nhà chơi với cô, lúc ngồi trước phòng khách uống trà trò chuyện.
Không gian thổi mái cả ba người vui vẻ, chỉ miệng anh là im lặng không nói bất kỳ câu nào.
Lô Na, ngồi ở giữa hai người, nhìn Châu Thiên Thiên giống như mọi ngày, líu ríu nói đông nói tây, anh lại cúi đầu xuống thấp không nói câu nào, Lô Na âm thầm quan sát thật kỹ trong lòng liền dám khẳng định, đêm hôm qua hai người này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó!
Lâm Mặc Cảnh, ở trong một bâu không khí ngượng ngùng như vậy thực sự cũng không chịu nổi, anh liền mượn cớ đi lên lầu nói có việc cần làm.
Anh rời khỏi Lô Na liền nở một nụ cười gian tà kéo Châu Thiên Thiên lại.
"Cậu có phải đêm qua nổi thú tính cường bạo chú của mình không vậy?"
Châu Thiên Thiên, ngẩn ngơ một lúc mới nuốt xong ngụm trà.
"Đúng là cường bạo, nhưng người bắt đầu không phải mình! Mà là chú của cậu đó!"
"Cái gì?"
Lô Na, kinh ngạc hét lớn đến mức đinh cả tai điếc cả óc của cô, Châu Thiên Thiên nhanh chóng bịt chặt miệng Lô Na lại.
"Hôm qua anh ấy cứ như bị ma nhập vậy, đột nhiên kéo mình lại sau đó thì...!"
Lô Na, cắt lời.
"Kể kết quả đi, mình không cần nghe quá trình đâu!"
"Kết quả là, đến nửa đoạn anh ấy đẩy mình ra lao lên phòng, đóng cửa lại!"
Châu Thiên Thiên, xụ mặt.
Lô Na, tặc lưỡi lắc đầu.
"Chú ấy vẫn chưa thể chấp nhận được cậu là một cô gái!"
***
Từ ngày đó trở đi, Lâm Mặc Cảnh không còn né tránh Châu Thiên Thiên nữa, anh để cô tự nhiên đi vào cuộc sống của anh, anh muốn cho cô nhìn thấy cuộc sống thực sự của anh, cho dù là công việc bận rộn, trong hội nghị quan trọng, và còn có cuộc sống ở nhà vô vị, anh rất hiểu rõ Châu Thiên Thiên, cô là người năng động hoạt bát, cô gái nhiệt tình hướng ngoại không thể nào sống giống như thế được, anh đang chờ đợi cô rút lui ra khỏi cuộc sống của anh.
Vậy mà, ngày qua ngày lại trôi qua, Châu Thiên Thiên ban ngày đi học thêm anh ngữ, buổi tối đến công ty thiết kế của anh đợi anh hết giờ tăng ca, lúc anh thiết kế thì cô đọc sách, làm bài tập, thời điểm anh bận rộn thì cô cũng sẽ giúp anh một tay, cho đến bây giờ cô chưa từng oán trách anh quá buồn tẻ và nhàm chán.
Cho đến một ngày, anh thực sự không kiên nhẫn được thêm nữa.
"Châu Minh, cậu nói đi Pháp chỉ một tuần tại sao đến hôm nay đã hơn một tháng rồi, cậu cũng không trở về Đại Bắc hả?"
Bên đầu giây giọng Lâm Mặc Cảnh cứ như hét lớn, Châu Minh cười cười giọng điềm đạm đáp lời.
"Châu Thị ở Pháp đang gặp chút rắc rối, tạm thời vẫn chưa về được.
Cậu đừng nói là nhớ tôi đó!"
Lâm Mặc Cảnh, thở hắt một hơi.
"Thiên Thiên, con bé ở nhà tôi thực sự không tiện...!"
Anh bất lực nói ra nỗi lòng của chính mình, Châu Minh bên kia dù hiểu ý nhưng cũng cố tỏ vẻ không hiểu cái gì.
"Gáng thêm một thời gian nữa thôi, tôi sẽ về!"
"Tôi cần thời gian chính xác!"
"Ba tháng, chỉ cần ba tháng, bạn tốt...!"
Anh trầm mặt một lúc, sau đó mới trả lời.
"Được rồi, chỉ ba tháng thôi đó!"
Cuộc nói chuyện trống vắng đã nhanh chóng ngắt máy.
Bên kia Châu Minh buông điện thoại xuống, nhận ly trà từ tay Tiêu Mẫn đưa nhấp một ngụm.
"Chúng ta cứ ở đây như vậy, cũng không phải là cách!"
Tiêu Mẫn, lên tiếng, anh liền cười.
"Anh cũng chẳng còn cách nào, vì muốn con gái có được tấm chân tình của bạn thân thì anh đành cố gắng tác hợp thôi!"
"Em chỉ sợ đến cuối cùng chú ấy cũng không cách nào mở lòng, người chịu thiệt lại là Thiên Thiên!"
Tiêu Mẫn, sợ nhất chính là đều này.
Người ta vẫn có một câu nói rất đúng không phải sao?
Dưa xanh ép chính sẽ không ngọt!
Châu Minh, ánh nhìn mong lung hướng ra phía bên ngoài của cửa số.
"Mặc Cảnh, đối với Thiên Thiên không phải chỉ đơn thuần là tình cảm chú cháu đâu.
Tin anh đi, bọn họ nhất định sẽ đến được với nhau!"
"Dựa vào đâu, anh lại cho là như vậy?"
"Anh tin vào trực giác của bản thân, không nhìn ra được sự khác biệc đến mức ngoại lệ mỗi khi Mặc Cảnh đối với Thiên Thiên!"
Anh nhấp nháp từng ngụm trà, vị đắng pha chút ngọt sẽ lẫn trong cổ họng...
Cầm lấy điện thoại liền nhập mấy từ trong wechat gửi đi.
"Thiên Thiên, bảo bối à! Bố chỉ có cách giữ cậu ta ở bên con ba tháng nữa thôi...!Hỷ sự thành hay bại đều nằm ở con đấy!"
***
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh chóng, chớp mắt đã hai tháng hai người họ ở cạnh nhau!
Nghiêm Nhất, hơn 8 giờ tối anh vẫn còn ký thêm mấy văn kiện, lúc quay sang ánh mắt vô tình rơi trúng bóng dáng nhỏ nhắn của Châu Thiên Thiên trên sofa nhỏ gần đó.
Dáng người nhỏ nhắn cuộn tròn trên sofa gương mặt xinh đẹp chìm trong giấc ngủ say, thật mang đến cho người khác cảm giác được che chở.
Anh muốn cô biết khó mà tự động rút lui, không ngờ, hàng ngày đều nhìn lén cô, không ngờ trái tim anh đã bị cô đánh cấp mất rồi.
Sự kiên trì nhẫn nại của cô.
Anh nên làm cái gì bây giờ? Anh đã không còn biện pháp để lừa mình dối người, nói rằng anh chỉ đối với cô như là đứa bé cần người lớn chăm sóc.
Châu Thiên Thiên gần đây tâm trạng thật tốt, mặc dù Lâm Mặc Cảnh đối với cô rất ôn hòa, nhưng từ lúc anh đồng ý cho cô đi vào cuộc sống của anh, cô mới biết công việc của anh bận rộn ra sao, áp lực lớn thế nào, nghĩ đến trước kia mình đem đến cho anh biết bao nhiêu phiền toái, Châu Thiên Thiên cảm thấy thật xấu hổ.
Cô là người rất hoạt bát, nhưng Lâm Mặc Cảnh chính là liều thuốc thêm sức mạnh tuyệt vời cho cô, ở bên anh, lòng của cô mới được yên bình, bất kể là lúc đọc sách hay thiết kế, hiệu suất vô cùng cao, hơn nữa vừa nghĩ đến bây giờ cố gắng thì tương lai có thể cùng với anh sánh vai trong công việc, Châu Thiên Thiên liền tràn đầy năng lượng.
Cô cố gắng học nhiều như vậy, đều là muốn một ngày có thể sánh đôi cùng anh.
Vì để đuổi kịp theo bước chân của anh,cô đã không ngừng cố gắng thi đỗ và đại học quản trị kinh doanh, ngành tài chính, kể cả thông thạo ba loại ngôn ngữ Anh, Pháp, Đức.
Ở Pháp thành tích Châu Thiên Thiên rất tốt, trở về sau một thời gian mới thích ứng trở lại, về mặt thiết kế thì cô càng ngày càng lộ ra thiên phú và tài hoa, với tính cách cởi mở, những ý tưởng thiết kế của cô sau khi đưa vào thực tế, được giáo sư hết sức khen ngợi.
Vì do thành thạo nhiều ngôn ngữ cho nên càng được nhà trường trọng dụng hơn, muốn cô ở Pháp phát triển sự nghiệp nhưng tình yêu của cô là Lâm Mặc Cảnh cho nên cô chọn anh bỏ cả sự nghiệp của bản thân.
Anh bế cô từ công ty ra đến bên ngoài lúc đặt cô lên xe, Châu Thiên Thiên vẫn ngủ rất say có lẽ rất mệt thì phải.
Anh cúi xuống không tự chủ hôn lên trán cô.
Giọng anh thì thầm vang lên...
"Tất cả mọi chuyện cháu làm đều vì chú sao? Rốt cuộc tình yêu của cháu to lớn bao nhiêu vậy?".