Đại Tiểu Thư Của Tôi

Sáng sớm, bên ngoài sắc trời mới hơi mờ sáng mà thôi, trong phòng ngủ của Huệ Đại Sơn, đang trình diễn một màng yêu đương cuồng nhiệt, cảnh "yêu" này còn cuồng nhiệt hơn tối hôm qua.
Anh và cô giống như một đôi trời đất tạo nên, anh đối với thân thể mềm mại của cô vô cùng yêu thích. Anh miệt mài chạy nước rút, sau đó quyết định ôm cô đổi lại tư thế, để cho cô ngồi trên đùi của anh, mặt đối mặt, chân mở rộng, bàn tay của anh vững vàng đặt trên cặp mông đầy co dãn của cô, ngăn chặn cô luật động theo ý thích của mình.
"A! Thật là giỏi, đại tiểu thư, em hút anh thật chặt, thật thoải mái!"
Ngồi ở đùi Huệ Đại Sơn cô cố gắng luật động để hòa nhịp cùng với anh, luật động tới lui thẳng tới khi tay anh để lên ngực cô.
Huệ Đại Sơn cúi đầu hôn lên bộ ngực sữa của cô, bàn tay của anh nâng chúng lên, nhiệt tình liếm mút đến khi chúng sưng lên.
"Ách. . . . . . A!" Tề Ái ngồi với tư thế này, cô cảm nhận được anh tiến vào bên trong cơ thể cô sâu hơn, vật cứng rắn của anh ma sát vách tường mềm mại của cô, kích thích cô, anh mỗi một lần ra vào đều mang chất lỏng ẩm ướt làm cô và anh càng hòa hợp nhau hơn.
Hai người kết hợp tạo ra tiếng nước dâm mỹ, Huệ Đại Sơn không ngừng vận động kịch liệt trên người cô, làm cho Tề Ái luật động theo, hoa huyệt của cô liên tục co rút nhanh, đem vật cứng rắn của Huệ Đại Sơn xoắn chặt vào chổ sâu nhất trong cơ thể cô, cô muốn bay lên thiên đường, đạt tới cao trào lần thứ nhất.
"A. . . . . . A. . . . . . A. . . . . . Em cũng vậy, em đã tới rồi. . . . . . A!"
Anh không nhịn được nữa mau chóng bắn ra, Huệ Đai Sơn đem vật giữa hai chân mình chậm rãi rút ra, ôm cô vào lòng.
"Đại tiểu thư, em có mệt hay không?"
"Ừm! Mệt quá!" Tề Ái lầu bầu kéo cánh tay anh qua, tựa đầu vào cánh tay anh, cô nghiêng người dán toàn bộ lên ngực anh.
"Thời gian vẫn còn sớm, em mau ngủ tiếp đi."
Dọn dẹp một chút dấu vết hoan ái của hai người, Huệ Đại Sơn ôm lấy Tề Ái, lần nữa chìm vào giấc ngủ.
※※ ※※※※ ※※
Buổi trưa ngày chủ nhật qua đi, Huệ Đại Sơn đưa Tề Ái trở về kí túc xá trường học.
Nếu không phải bởi vì cô còn có một đống bài tập cần giải quyết, thì Tề Ái căn bản sẽ không rời khỏi phòng ở của Huệ Đại Sơn.
Nhìn gương mặt Tề Ái hồng thành quả táo, Vương Hạo Phàm ở đáy lòng thở dài một hơi, xem ra món ăn vặt một học kì của cô sẽ không có người tài trợ rồi.
"È hèm! Tề đại tiểu thư, mình hỏi bạn một chút, rốt cuộc hai ngày hai đêm hai người ở trong phòng làm bao nhiêu lần?"
Vương Hạo Phàm chậc chậc hai tiếng, ánh mắt của cô hâm mộ lẫn ghen tỵ nhìn thân thể Tề Ái.
"Con gấu lớn kia đem hai chân bạn làm thành hình chử O? Hoàn hảo hôm nay là chủ nhật không cần lên lớp, nếu không mình coi bạn như thế nào gặp người!"
"Ưm hừm! Hạo Phàm, bạn nói như vậy làm mình thật lúng túng?" Tề Ái vùi đầu vào trong gối, che đi gương mặt hồng hào của mình.
"Huống chi, mới vừa rồi ở trong sân trường có người nhìn thấy mình nha!"
"Hàaa...! Bạn còn dám nói, bạn rõ ràng được con gấu đen kia cõng trở về, bạn cho là mình không thấy à? Do giám thị không cho cậu ta vào, nếu không cậu ta sẽ trực tiếp cõng bạn về phòng luôn rồi!"
Con gấu đen kia quá cưng chiều đại tiểu thư của anh ta rồi? Thế nhưng có thể làm tới loại trình độ này, căn bản là không để người khác vào mắt bọn họ, mình không thể khinh thường cậu ta!
"Ai hừm! Hạo Phàm, bạn xấu hổ giùm mình à?"
Tề Ái nhỏ giọng cầu xin bạn cùng phòng tha thứ, hiện tại cô toàn thân cao thấp đều đau, cô căn bản cũng không có sức cùng Vương Hạo Phàm đấu võ mồm.
"Mình ghen tỵ, có được hay không? Bạn xem những thứ này đều là tìm bạn."
Vương Hạo Phàm đem bản ghi chép cầm trong tay đưa cho Tề Ái.
"Thứ gì?"
"Đại tiểu thư, chính bạn nhìn xem, có một buổi tối ngày thứ sáu, mà mình nhận được 19 cuộc điện thoại, tiếp đến lỗ tai mình sắp tê rần, giọng nói cũng sắp câm."
Đám người kia mới vừa nghe kí úc xá nữ cúp điện, thì từng người một thay phiên nhau tìm Tề Ái, nhân cơ hội này quan tâm tới cô ấy, chỉ tiếc bọn họ chậm một bước, Tề Ái đại tiểu thư đã sớm cùng con gấu đen kia vui vẻ.
Vương Hạo Phàm cảm thấy những nam sinh kia thật đáng thương!
"Hạo Phàm, kí túc xá cúp điện sao bạn không tìm người thân bên ngoài?" Tề Ái có cảm giác tội lỗi. "Bạn một mình ở chổ này à?"
"Mình không giống bạn, bạn có chổ để đi, còn có một người có thể cho bạn ôm, còn mình không có gì khác hơn là làm bạn với nến, núp trong chăn bông giả bộ đáng thương!" Vương Hạo Phàm chỉ vào những thứ bên cạnh."Đây là hai cuộc gọi buổi sáng mới tìm bạn, tổng cộng là 21 cuộc gọi."
"Thật xin lỗi! Hạo Phàm, mình không nên bỏ bạn ở nơi này." Tề Ái thành tâm thành ý nói xin lỗi, cô một lòng muốn đem Huệ Đại Sơn lên giường, hoàn toàn quên mất người bạn cùng phòng của mình.
"Thôi, không sao." Vương Hạo Phàm phất tay với Tề Ái một cái."Dù sao mình cũng không sợ tối, chỉ là có cảm giác tịch mịch mà thôi, ngược lại nhân cơ hội này, mình đem đống tiểu thuyết mượn từ thư viện về đọc xong hết rồi."
"Oa! Những cuốn tiểu thuyết kia bạn đều xem xong? Hạo Phàm, bạn thật lợi hại!"
Tề Ái nhiệt liệt hoan hô Vương Hạo Phàm, sau đó đột nhiên cô phát hiện có đều gì kì quái. "Ah? Không đúng! Như thế nào chỉ có buổi tối thứ sáu và hôm nay? Hạo Phàm, cả ngày thứ bảy không có ai điện thoại tới tìm mình sao?"
Cô ấy mới vừa hỏi xong, trên mặt Vương Hạo Phàm nhanh chóng đỏ ửng, cô cố làm khó chịu ho khan một tiếng, đứng dậy đi tới trước bàn đọc sách đưa lưng về phía Tề Ái.
"Thứ bảy mình không có ở đây, cho nên không nhận được điện thoại của ai."
"Hạo Phàm, bạn đỏ mặt nha?"
"Mình nào có?" Vương Hạo Phàm không tự chủ lại ho khan, đưa tay lên sờ khuôn mặt đỏ ửng của mình. "Cái gì đỏ mặt? Mình làm gì đỏ mặt, bạn nhìn lầm!"
Tề Ái chịu đựng giữa hai chân có cảm giác đau đớn len lén xuống giường, im lặng đi tới sau lưng Vương Hạo Phàm tra xét.
"Dầy! Bạn còn dám gạt mình? Hạo Phàm, chính bạn nhìn xem, bạn hiện tại có phải là đỏ mặt hay không?" Chỉ vào gương mặt Vương Hạo Phàm trên gương bàn sách, Tề Ái sờ hai gò má đỏ ửng của cô ấy. "È hèm, Hạo Phàm, bạn làm chuyện gì mà đỏ mặt vậy?"
Tề Ái cắn môi dưới quan sát gương mặt đỏ tới mang tai của Vương Hạo phàm, đây là lần đầu tiên cô thấy Hạo Phàm thẹn thùng! Trong quá khứ cô đều bị Hạo Phàm trêu chọc, mới vừa rồi cũng vậy, lần này cô có cơ hội trả thù rồi.
"Hạo Phàm, bạn nói ình biết đi!"
"Mình không có!" Vương Hạo Phàm nhanh chóng tránh né bàn tay của Tề Ái sờ lên mặt cô. "Mình làm gì có chuyện để đỏ mặt? Bạn đừng đoán lung tung."
"Là thế này phải không?"
Tề Ái giống như con cún con ngửi ngửi trên người cô ấy, cô bình thường có chút mơ hồ! Nhưng cô mơ hồ cũng có thể nhạy bén phát hiện Hạo Phạm có chổ không đúng, có thể thấy được được Vương Hạo Phàm có chuyện gạt cô, không chịu chia sẻ với cô.
"Tề Ái, bạn đang làm gì? Không cần giống như cún con ngửi khắp người mình!"
Vương Hạo Phàm khẩn trương lôi kéo quần áo trên người mình, sau đó chỉnh chu lại đầu tóc gọn gàng, cô hẳn không lộ ra sơ hở nha!
"Bạn rất khả nghi!"
Nhìn cô ấy phòng bị mình, Tề Ái có chút thất vọng đi trở về giường nằm xuống.
"Hạo Phàm, chúng mình là bạn tốt! Mình có tâm sự gì đều nói với bạn, còn bạn thì không chịu nói gì với mình hết."
Nói mấy tiếng, Tề Ái giả bộ tức giận, đưa lưng về phía Vương Hạo Phàm than thở.
Yên tĩnh một lúc, Vương Hạo Phàm đi tới bên giường Tề Ái.
"Này! Bạn không nên như vậy! Tự nhiên lại tức giận? Chúng ta vẫn luôn là bạn tốt!"
"Bạn có chuyện gì phải gạt mình, cùng mình tâm sự không được sao?"
"Mình. . . . . ." Mặt Vương Hạo Phàm đỏ ửng, muốn nói lại thôi: "Thật ra thì. . . . . . Mình không có gạt bạn cái gì hết!"
"Được! Bạn không chịu nói thì thôi." Tề Ái cố ý nâng âm thanh lên than thở. "Thì ra bạn cũng không xem mình là bạn bè."
"Được rồi! Mình nói cho bạn."
Vương Hạo Phàm đoạt lấy cái gối trong ngực Tề Ái, cô im lặng vài giây, cuối cùng hít một hơi thật sâu, nói ra tuyên ngôn.
"Tối ngày hôm qua, mình biến thành phụ nữ."
"Cũng?" Tề Ái kinh ngạc nhìn Vương Hạo Phàm. "Hạo Phàm, bạn lúc nào thì có bạn trai?" Cô chưa nghe cô ấy nói qua bao giờ?
"Là ai vậy?"
"Tề Ái, Mình có thể không nói không?" Vương Hạo Phàm dứt khoát vùi đầu vào trong gối, giống như đà điểu không muốn đối mặt với thực tế.
"Dĩ nhiên không được." Tề Ái đem Vương Hạo Phàm ẩn núp trong trong gối nâng lên. "Hạo Phàm, Bạn thật giỏi! Không chịu đem bạn trai ình gặp mặt, là người mình quen biết sao?"
Vương Hạo Phàm chần chờ rất lâu, chậm rãi gật đầu.
"Là ai là ai là ai ?" Tề Ái hưng phấn hỏi.
"Triệu Phẩm Văn."
"Không thể nào? Triệu Phẩm Văn? Con mọt sách của lớp chúng ta, cậu ấy sẽ theo đuổi bạn gái sao? Mình nghe nói cậu ta không tham gia kết bạn!" Tề Ái có chút nghi ngờ. "Hạo Phàm, Triệu Phẩm Văn theo đuổi bạn sao?"
Vương Hạo Phàm lúng túng, cực kỳ mãnh liệt lắc đầu.
"Vậy rốt cuộc là như thế nào?" Thế nhưng lắc đầu? Tề Ái rất mơ hồ."Hạo Phàm, bạn nói nhanh một chút!"
"Là mình theo đuổi cậu ta."
"Cũng? Bạn theo đuổi cậu ta? Mình có nghe lầm hay không? Bạn, Vương Hạo Phàm, chủ động theo đuổi Triệu Phẩm Văn?"
"Ừm!" Vương Hạo Phàm đỏ mặt gật đầu, chứng minh Tề Ái không có nghe lầm.
Tề Ái kinh ngạc há hốc miệng, mắt trừng lớn, không ngờ cô ấy sẽ làm như vậy!
Được rồi! Đó là một chuyện xưa.
Tóm lại, sau kì thi giữa kỳ, vào ngày nghỉ cuối tuần, hai người Tề Ái và Vương Hạo Phàm thoát khỏi hàng ngũ ngây ngô, bước sang một trang mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui