Đại Tiểu Thư Của Tôi

Nói thật ra, Hạo Phàm không có dạy cô điểm này, vẻ mặt cô đau khổ đem toàn bộ chất lỏng trong miệng phun ra, cô không ngờ "cái đó" của đàn ông phun ra sẽ có mùi vị như vậy.
"Ưmh! Đại Sơn, nó rất là ghê tởm!"
Huệ Đại Sơn rút ra khăn giấy lau khóe môi cô, tiện tay nhéo má cô một cái.
"Anh không có ép em làm như vậy, là chính em tự mình làm chủ."
"Vậy anh có thấy vui không? Cô bé quàng khăn đỏ tiên sinh, em biểu hiện như vậy? Anh rất vui vẻ có đúng hay không?"
"Đứa ngốc." Huệ Đại Sơn dịu dàng hôn cô, hết sức yêu thương cô vì cô đã chủ động dâng hiến cho anh, những ngày qua anh đè nén mình, bởi vì anh sợ mình cuồng nhiệt lên sẽ làm cho cô bị thương, nhưng anh không nghĩ tới mình làm như vậy không chỉ có mình đau khổ mà đại tiểu thư cũng đau khổ.
Yêu thương nhau sẽ muốn đụng chạm vào nhau, vô luận là hôn, ôm hoặc là "yêu", những việc này đều là hạnh phúc, anh không nên chỉ tự mình chủ trương, lúc nào thì mới có thể xảy ra, dù sao, yêu nhau là chuyện của hai người!
Chỉ là trong lòng Huệ Đại Sơn không có hảo cảm với Vương Hạo Phàm.
Cô chuyện gì không dạy, lại dạy đại tiểu thư của anh loại chuyện như vậy?
Hai người bọn họ đóng cửa lại bàn về đàn ông sao? Huệ Đại Sơn cảm giác mình đang ghen.
"Hi! Anh rõ ràng rất vui mừng, vậy mà không chịu thừa nhận?"
"Được, anh thừa nhận, như vậy thì sao?" Huệ Đại Sơn yêu thương hôn lên gương mặt bóng loáng của Tề Ái, hôn liên tiếp lên gò má của cô. "Em thật là lợi hại, lần đầu tiên đã làm rất tốt, anh nhịn không được liền ở trong miệng của em bắn ra!"
Nghe anh khen ngợi, khuôn mặt Tề Ái xấu hổ đỏ bừng. "Đại Sơn, ôm em có được hay không? Em nghĩ muốn anh. . . . . ."
Cô yêu cầu, làm cho Huệ Đại Sơn không nhẫn tâm cự tuyệt? Anh nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên người cô, Đại Sơn ôm cô vào lòng, hôn đôi môi mềm mại của cô.
"Sói xám đại tiểu thư, anh rất thô lỗ, ngày mai chân của em biến thành chữ O, cũng đừng trách anh!"
"Không quan trọng, coi như hai chân biến thành O, em vẫn sẽ muốn anh." Tề Ái ngọt ngào nháy mắt với anh.
Cô nói cho anh biết! Cô ôm cổ anh, hai chân quấn quanh thắt lưng anh, thân thể của cô cũng đã vì anh mà chuẩn bị xong.
Anh vỗ về chơi đùa nhũ hoa của cô, vừa bấm vừa vân vê trêu chọc, thỉnh thoảng còn ngặm cắn đỉnh phấn hồng của cô, anh cố ý trêu chọc làm cho cô cảm thấy xấu hổ.
Tề Ái bị đùa giỡn, hai đỉnh phấn hồng nhạy cảm đứng lên, cô cong lên nửa người trên không ngừng ngọa nguậy, chậm rãi chà xát vật cực đại giữa hai chân anh, làm cho nó cứng lên đỏ ngầu.
Môi lưỡi anh chậm rãi đi xuống phía dưới, anh mới vừa rồi đã ra, hiện tại anh không vội, anh muốn hảo hảo yêu thương, âu yếm cô.
"Thoải mái sao?" Anh nhẹ nhàng vạch ra cánh hoa trong khu vườn bí mật, đưa lưỡi vào liếm hút viên trân châu nhỏ nhắn đáng yêu.
"Ừm!" Tề Ái vô lực mềm mại nằm đó để cho anh đùa bởn. "Cô bé quàng khăn đỏ tiên sinh, anh có phải hay không muốn "ăn" em? Này với chuyện cổ tích không giống nhau! Phải là anh bị em ăn hết mới đúng!"
Nhìn cô bởi vì hưng phấn mà toàn thân sáng bóng một màu hồng nhạt mê người, anh thật sự yêu chết bộ dạng xinh đẹp của cô. Trong nháy mắt vật cứng rắn giữa hai chân của Huệ Đại Sơn bành trướng tới cực điểm.
"Miệng nhỏ phía dưới của em nghĩ đã ăn no sao?" Vạch hoa huyệt ướt át của cô ra, Huệ Đại Sơn vươn hai ngón tay vào, kích thích tạo ra tiếng nước dâm mỹ. "Hả? Nơi này của em đã ướt!" Khóe miệng anh cười khẽ, Đại tiểu thư của anh thật sự bị dạy hư !
"Đại Sơn. . . . . . Em muốn. . . . . ." Tề Ái không kịp đợi, anh chế nhạo cô, càng làm cô cực kì mong chờ, mong đợi anh dùng vật nam tính của anh hung hăng đâm vào cô, chiếm đoạt cô.
Không để ý lời cầu khẩn của cô, anh lại duỗi thêm một đầu ngón tay nữa đi vào, làm cho cô thích ứng với cảm giác anh đang xâm nhập trong cơ thể cô.
"Ưmh. . . . . . Ừ. . . . . . Ách. . . . . .A. . . . . ."
Ngón tay của anh bắt đầu luật động trong cơ thể cô, mỗi một lần luật động đều làm cho Tề Ái không ngừng phát ra tiếng rên rĩ mập mờ quyến rũ.
Anh ngày càng cuồng nhiệt, trong cơ thể cô càng tiết ra chất lỏng ẩm ướt càng nhiều hơn, Tề Ái cơ hồ muốn nổi điên yêu cầu , "Đại Sơn, cho em. . . . . . Cho em. . . . . . Ừ. . . . . . A. . . . . ."
Chỉ có đầu ngón tay là không đủ, Tề Ái muốn Huệ Đại Sơn dùng cái mới vừa rồi cô liếm đến sáng bóng, vật cứng rắn thô to và nóng hổi xâm chiếm cô, đem cô ở trong hư không toàn bộ lấp đầy.
Rút ra ngón tay dính đầy chất nhầy, Huệ Đại Sơn đem vật giữa hai chân mình chóng đở cửa huyệt của cô, qua lại ma sát tiểu hoa tâm nhạy cảm của cô.
"Dùng cái miệng nhỏ nhắn khả ái bên dưới của em ăn hết anh đi!"
Huệ Đại Sơn nhắm ngay cửa huyệt ướt át của cô, nâng eo từ từ cắm vào, hoa huyệt của cô đem anh ép đến muốn nổi điên, cô thật sự rất nhỏ, tại sao cô lại nhỏ như vậy? Anh chậm rãi chờ đợi cô thích ứng.
"Đại Sơn. . . . . . Nhanh một chút đi vào." Tề Ái nhiệt tình gọi.
Tề Ái cong nửa người trên lên, để cho cô càng ép sát vào lòng ngực của anh hơn, cả người cô đều dán vào nanh, đem vật thô to của anh nuốt vào lút cán.
Huệ Đại Sơn cũng săn sóc nín thở mà đợi, cái vật cương cứng trong cơ thể cô đứng bất động.
"A. . . . . ." Tề Ái không hài lòng Đại Sơn án binh bất động, vì vậy cô bấu chặt cổ của anh, coi đây là điểm tựa, giãy dụa nâng eo lên.
Huệ Đại Sơn ôm eo cô, cũng đong đưa hòa nhịp cùng với cô.
Hai người cũng muốn mang cho đối phương nhiều điều vui thích, cho nên tốc độ luật động càng lúc càng nhanh, Tề Ái thỉnh thoảng đem hoa huyệt thắt chặt lại, anh ở trong cơ thể cô rong đuổi, được cơ thể của cô hút lại làm cho anh muốn lên thiên đường.
Huệ Đại Sơn mỗi một lần cắm vào đều đụng nơi mẫn cảm của cô, rốt cuộc, anh cũng tìm được nơi mẫn cảm của cô, chỉ cần anh đụng vào đó, mặc kệ là rút ra đâm vào khoanh tròn ma sát, sẽ làm cho Tề Ái giống như nổi điên phát ra âm thanh rên rĩ.
"A. . . . . . A. . . . . . A. . . . . . Anh thật là giỏi. . . . . ."
Đột nhiên anh nâng eo lên tiến công, cấm dục nhiều ngày làm cho Huệ Đại Sơn giống như con ngựa hoang rong đuổi trong cơ thể cô, chất lỏng ướt át rớt xuống tạo thành một vũng trên giường, Huệ Đại Sơn điên cuồng mãnh liệt xâm chiếm, không ngừng ra vào bộc phát trong cơ thể cô.
Cuối cùng khi đã tới cực điểm, anh bắn ra, nhưng anh không rút ra, cái của anh trong cơ thể cô, do cô động đậy kích thích nhẹ nhàng thức tỉnh.
Lúc này Tề Ái nhỏ giọng cầu xin tha thứ, cô học tiết thể dục đã mệt mõi rồi, còn vận động kịch liệt với anh!
"Không cần. . . . . . Đại Sơn. . . . . . Người ta không được, một lần đủ rồi, anh dừng lại đi!"
Nhận thấy vật của anh trong cơ thể cô lại trướng lên, Tề Ái ngay cả hơi sức đẩy anh ra cũng không có, cô nhỏ giọng cầu xin nhưng bị Huệ Đại Sơn phớt lờ.
"Không được! Là do em làm, em phải chịu trách nhiệm để giải quyết nó."
Huệ Đại Sơn ôm thân thể mềm mại vô lực phản kháng của cô, lần thứ hai mãnh liệt bắt đầu.
Quả nhiên cô bé quàng khăn đỏ cuối cùng chiến thắng, điểm này ở trong chuyện cổ tích là giống nhau.
Cô bé quàng khăn đỏ cố chấp, tối nay người mệt mỏi nhất là con sói xám!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui