Nghe cô khen tặng, Huệ Đại Sơn nhịn không được cười ra tiếng. "Đại tiểu thư, em thật đáng yêu."
"Đại Sơn, anh nên cười nhiều hơn một chút, anh cười lên trong rất đáng yêu!"
"Em lại dùng từ đáng yêu để hình dung anh."
Huệ Đại Sơn không thích cách khen tặng này, từ đó dùng trên người đàn ông không thích hợp? Huống chi anh là một người đàn ông cao to khỏe mạnh, dùng từ đáng yêu đúng là vũ nhục anh!
"Không sao! Hai chúng ta đều đáng yêu!"
"Thật là anh bị em đánh bại!"
Huệ Đại Sơn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh rất lo lắng tới vấn đề này, chỉ là anh không có biểu hiện ra mà thôi.
Dù sao gia cảnh của anh và cô cũng không xứng với nhau, nói không lo lắng là nói kiêu, nhưng có tình yêu của cô chống đỡ, mặc kệ tương lai ra sao, thì anh cũng có lòng tin cùng cô vượt qua tất cả.
Cô không phát hiện anh có tâm sự nặng nề, bởi vì cô lần đầu tiên tới nhà anh, nên cô rất tò mò nhìn chung quanh phòng của anh.
"A! Đại Sơn, đây là sổ lưu niệm của anh có phải hay không?" Tay nhỏ bé của Tề Ái chỉ tới tủ sách đối diện."Cho em mượn xem được không?"
Huệ Đại Sơn ngoan ngoãn đứng dậy, đi tới trước kệ sách lấy xuống sổ lưu niệm. "Em muốn xem quyển nào? Tiểu học, Trung học cơ sở hay là Trung học phổ thông?"
"Toàn bộ em đều muốn xem." Tề Ái hưng phấn nhận lấy sổ lưu niệm tiểu học, lật xem. "Đại Sơn, anh ở chổ nào? Anh mau chỉ cho em xem đi!"
"Ở chổ này, em đừng lật nữa, anh ở vị trí thứ sáu, hàng thứ năm." Huệ Đại Sơn kéo tay của cô chỉ vào người trong hình.
Thấy khuôn mặt lúc còn nhỏ của Huệ Đại Sơn rất đoan trang nghiêm túc, Tề Ái nhớ lại quá khứ, cô và anh học tiểu học năm thứ tư, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, cô lúc còn nhỏ rất ngây thơ, chưa bao giờ nghĩ có một ngày bọn họ sẽ tách ra, mấy cuốn sổ lưu niệm này là cuộc sống lúc nhỏ của anh, Tề Ái vừa nhìn liền bật khóc.
"Ah? Em làm sao vậy?" Thấy những giọt nước mắt cô, anh mới phát hiện cô khóc."Đại tiểu thư, em làm sao vậy? Tại sao em lại khóc?"
Huệ Đại Sơn nâng lên khuôn mặt của cô, đau lòng hôn lên những giọt nước mắt cô, đang êm đẹp tại sao cô đột nhiên khóc thành như vậy?
"Thật xin lỗi, làm ướt sổ lưu niệm của anh. Em thấy anh khi còn nhỏ, em không nhịn được!"
"Vậy em đừng xem." Huệ Đại Sơn đem sổ lưu niệm cất đi.
Tề Ái đẩy anh ra, đem sổ trong tay anh đoạt trở về."Người ta còn chưa xem xong, anh lấy đi làm cái gì?"
"Em khóc như vậy, anh không cho em xem." Huệ Đại Sơn nâng mặt cô lên, đem nước mắt của cô lau chùi sạch sẽ. Anh thật sự không thích nhìn thấy cô khóc.
"Người ta chỉ hoài niệm lại bộ dạng lúc còn nhỏ của anh, cho nên mới không nhịn được khóc lên, anh mau lại đây! Em còn muốn xem."
Mở cuốn sổ ra, nhìn hình ảnh kia, trí nhớ Tề Ái trở về lúc anh và cô còn nhỏ.
"Những người này đều là bạn học của anh sau khi anh chuyển trường à?"
Tề Ái cảm thấy không đúng, anh học tiểu học thân hình còn chưa cao lớn, nhưng trong hình vây quanh bên người anh là những cô bé.
"Dầy! Anh nói! Mấy cô ấy là ai? Tại sao ôm anh?" Tề Ái ăn dấm chua, nhịn không được liền hỏi anh, "Anh làm gì ở sau lưng em?"
Thừa dịp Tề Ái xem tấm hình kia anh liền đem sổ lưu niệm cấp hai và cấp ba dấu dưới gầm giường.
"Ồ! Những người kia là bạn cùng lớp với anh, mọi người ở đại hội thể thao đoạt chức vô địch, các cô ấy vui mừng liền ôm lấy anh."
Anh thề với trời, những người kia chỉ là bạn học mà thôi, còn có hai cuốn sổ bị anh giấu dưới gầm giường, ở bên trong đều là bạn học của anh.
Anh không biết vì sao mình lại có duyên với phụ nữ như vậy, từ nhỏ anh đã có duyên với các cô gái.
"Vậy bây giờ thì sao? Anh còn liên lạc với các cô ấy không?"
"Không có, anh còn không nhớ rõ khuôn mặt của họ." Huệ Đại Sơn đem sổ lưu niệm ném vào rỗ giặt quần áo
"Tốt lắm, đừng xem, những thứ này không có gì hay."
Huệ Đại Sơn ôm cô vào ngực, tính toán tiến hành một chút hoạt động, tránh cho cô xem cuốn sổ khác.
"Ai nói? Bên trong đều là quá khứ của anh, em không có tham gia nha." Hai mắt Tề Ái ướt át "Kể từ khi anh rời đi, em thường ngồi một mình ảo tưởng, anh ở nơi xa sống có tốt không? Có phải hay không cũng giống như em, nhớ về những kĩ niệm xưa?"
Huệ Đại Sơn có chút xấu hổ, anh là một siêu cấp đần độn, mặc dù quyết tâm bảo vệ đại tiểu thư, nhưng chưa bao giờ anh suy nghĩ, anh đối với đại tiểu thư là tình yêu.
"Được rồi! Em biết anh không có suy nghĩ." Tề Ái dĩ nhiên biết. "Không sao, ai kêu em yêu anh trước làm chi? Anh về sau phải bồi thường cho em."
"Dạ, anh sẽ toàn tâm toàn ý bồi thường cho em."
Có thể là do cô ăn no, hơn nữa mới vừa rồi tâm tình cô không tốt, cô ở trong lồng ngực anh, mí mắt Tề Ái có chút nặng nề.
"Đại Sơn, em mệt rồi!"
Tề Ái nhớ mới vừa rồi thím Huệ có chuẩn bị phòng ngủ cho cô, cô không biết cha mẹ của anh làm sao mới có thể tin tưởng cô yêu Huệ Đại Sơn thật lòng đây?
Cô hy vọng chú thím Huệ có thể đối xử với cô như con dâu trong nhà, cô không muốn làm đại tiểu thư của nhà anh.
Càng nghĩ cô càng buồn ngủ, Tề Ái từ từ nhắm hai mắt lại, ở trong lồng ngực của anh, từ từ chìm vào giấc ngủ.
"Ngủ đi!"
Huệ Đại Sơn đột nhiên phát hiện cửa phòng anh không có khóa cửa, nếu mẹ đi vào sẽ thấy anh và Tề Ái đang ôm nhau, nhưng bậy giờ anh không quan tâm.
Cứ như vậy đi! Làm cho cha mẹ biết anh và cô đã thân mật với nhau, tự nhiên bọn họ sẽ hiểu.