Cô biết một người tài trí thông minh và xinh đẹp như Tề Ái có thể lựa chọn một trường đại học tốt hơn, nhưng vì một người tên là Huệ Đại Sơn mà cô ấy ngay cả chính sự nghiệp của mình cũng không cần.
Ai! Mặc kệ là người phụ nữ thông minh cỡ nào, nếu như đã yêu thì sẽ biến mình thành bộ dạng ngốc nghếch, Vương Hạo Phàm nhìn Tề Ái mà cảm thán, người con gái này chính là một ví dụ điển hình.
"Mình...mình làm sao nói ra! Lời như thế, lời như thế. . . . . ." Tề Ái bị Vương Hạo Phàm nói thẳng thắn làm cho cô kinh sợ, cô sao có thể không biết thẹn thùng mà nói ra ?
"Hạo Phàm, mình nói không được!" cái đầu nhỏ của Tề Ái lắc lư liên tục, sợi tóc mềm mại của cô liền quay thành một vòng cung xinh đẹp.
Vương Hạo Phàm lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì mình có thể miễn dịch được, bằng không cô làm sao đối mặt với một cô gái xinh đẹp tuyệt trần trong vòng một tháng tựu trường, mà không bị mất máu quá nhiều mà phải đưa vào bệnh viện.
"Được rồi! Nhưng bạn muốn nói với cậu ta cái gì thì chính bạn phải suy nghĩ thật kĩ! Là chính bạn nói muốn đi tìm anh ấy, đừng có tới khi nhìn thấy anh ấy, liền thay đổi thành bộ dáng nhút nhát, đến lúc đó tôi cũng không có cách cứu bạn!"
"Hạo Phàm, bạn đồng ý đi với mình sao?" Tề Ái cảm kích kéo cánh tay Vương Hạo Phàm. "Thật tốt! Bạn không được đổi ý!"
"Dạ, Đại tiểu thư của tôi." Mắt Vương Hạo Phàm trợn trắng.
※※ ※※※※ ※※
Hôm sau, học hết tiết học, Tề Ái lôi kéo Vương Hạo Phàm đi tới phòng làm việc của đội Judo.
"Tề Ái, bụng của mình thật đói, chúng ta đi ăn đồ Trung Quốc trước đi?" Vương Hạo Phàm bụng đói không có tính nhẫn nại, cô không tình nguyện bị Tề Ái kéo đi về phía trước.
"Đi tìm anh ấy trước! Mình muốn mời anh ấy cùng đi ăn cơm."
"Hả? Mới có một đêm mà thôi, bạn đã suy nghĩ kĩ mình muốn làm gì rồi?"
"Giống như bạn bình thường là được rồi! Mình không muốn vừa mới bắt đầu liền giống như bộ dáng mê trai."
"Nói cũng phải."
Vương Hạo Phàm đi theo sau lưng Tề Ái, cô tò mò nhìn trái nhìn phải, cô đã đi qua vô số nơi, nhưng chỗ này vẫn là lần đầu tiên cô tới!
"Bạn làm sao biết anh ấy sẽ ở chỗ này? Biết đâu người tên Huệ Đại Sơn đã đi ra ngoài ăn cơm rồi!"
"Tôi nghe nói, buổi trưa anh ấy sẽ ở trong này luyện tập."
Lúc này tâm tình Tề Ái cực kỳ khẩn trương, mong chờ lần gặp mặt này.
Cậu ta, sẽ nhớ cô sao?
Rất dễ nhận thấy, hai cô gái xinh đẹp đi tới lầu ba của đội Judo, làm cho những người ở đây hồi hộp và một đám con trai ở đây vội vàng ra cửa đón.
"Hai em gái xinh đẹp, là tới tìm người hay là suy nghĩ muốn gia nhập vào đội của chúng tôi ?"
"Em gái có cần hỗ trợ vấn đề gì thì cứ hỏi chúng tôi."
Ánh mắt Tề Ái lướt qua phía sau họ, ánh mắt của cô liền nhìn ở trong sân, cuối cùng cô nhìn thấy một bóng lưng đang luyện tập.
A! Cách biệt mấy năm gặp lại lần nữa ! Anh ấy, có thể quên cô hay không?
"Tề Ái, Anh ấy đang ở đây sao?"
Tề Ái nhìn chằm chằm vào bóng lưng quen thuộc, cô xem đến quên trời đất, nên không có nghe câu hỏi của Vương Hạo Phàm.
Vương Hạo Phàm nhìn mấy vị đàn anh (anh lớp trên) lộ ra nụ cười khách sáo, bọn họ có lòng như vậy cô cũng phải lễ phép đáp lại.
"Đàn anh, các anh ở đây có ai tên là Huệ Đại sơn không ?"
"Các em muốn tìm Huệ Đại Sơn?" Một người con trai trong đó phát ra âm thanh, rất rõ ràng là thất vọng. "A! Chẳng lẽ là tới tìm cậu ta tỏ tình ?"
Hai người này mỗi người đều rất đẹp, lại muốn họ thay Huệ Đại Sơn cự tuyệt người ta sao?
Mới một tháng tựu trường, đã có không biết bao nhiêu cô gái tới tỏ tình với Huệ Đại Sơn, làm cho bọn họ nhìn muốn rớt con mắt, người ngốc ngếch như Huệ Đại Sơn sao lại được nhiều cô gái hoan nghênh như vậy.
Có thể do cậu ta có vóc người cao to và cá tính thật thà! toàn thể thành viên của đội Judo cũng chỉ có thể phỏng đoán như vậy.
Vậy tại sao lại có nhiều cô gái tỏ tình với Huệ Đại Sơn như vậy? Nhều người trong đội Judo muốn biết nguyên nhân tại sao nhưng nghĩ mãi mà vẫn không tìm được đáp án chính xác.
Vương Hạo Phàm hiếu kỳ hỏi: "Đàn anh, anh Huệ Đại Sơn có ở đây không?"
"Cậu ta ở trước mặt em đó! Thời điểm cậu ta đang luyện tập không thích bị người khác quấy rầy! Hai em tới bên cạnh ngồi đợi một chút!"
"Hì! Em gái, bạn của em có phải hay không. . . . . . Muốn tới tìm Huệ Đại Sơn để tỏ tình?" Một đàn anh tò mò hỏi. "Anh nói cho em biết! Mỗi người đến tìm Huệ Đại Sơn tỏ tình đều khóc lóc chạy đi!"
"Ah?" Vương Hạo Phàm bắt đầu thu thập tin tức. "Tại sao?"
"Huệ Đại Sơn mặt dù tính tình ôn hòa, nhưng đối với con gái lại không có hứng thú, rất nhiều cô gái xinh đẹp đều bị cậu ta cự tuyệt! "
"Thật sao?" Vương Hạo Phàm trò chuyện với họ liền thu được tin tức tốt, rốt cuộc Huệ Đại Sơn là người tốt ra sao mà lại có nhiều cô gái theo đuổi như vậy?
Đang lúc Vương Hạo Phàm không ngừng thu thập tin tức thì Tề Ái kéo cánh tay của cô. "Hạo Phàm, bạn thấy anh ấy thật rất tuyệt, có phải không?"
"Rốt cuộc anh ấy là người nào?" Thấy Tề Ái hai mắt hiện ra hình trái tim, Vương Hạo Phàm chưa từ bỏ ý định hỏi, cô không có thấy được cậu ta!
"Chính là anh ấy!" Ngón tay Tề Ái chỉ về một người đang đem đối thủ ném qua vai."Oa! Thật là lợi hại quá đi!"
"Là anh ấy?" Vương Hạo Phàm lớn tiếng nói, theo tầm mắt Tề Ái nhìn vào bóng lưng người kia, không dám tin lên tiếng xác nhận lần nữa."Bạn nói là. . . . . . cái người lưng hùm vai gấu kia?"
Cậu ta mặc bộ đồ luyện tập màu trắng, một người đàn ông thân hình cao to lực lưỡng, là người tình trong mộng của Tề Ái? Mấy năm nay Tề Ái chẳng lẽ đều gặp ác mộng?
"Cái gì lưng hùm vai gấu! Hạo Phàm bạn ăn nói thiếu lễ phép quá." Tề Ái đánh Hạo Phàm.
"Ai! Đã qua nhiều năm như vậy, không biết anh ấy có còn nhớ mình không."
Vương Hạo Phàn tán dương nói: "Oa! Thì ra bạn thích thú dữ! Mình thật là không nhìn ra nha!"
Vương Hạo Phàm nhìn Tề Ái mãnh liệt lắc đầu, cô ấy rõ ràng là một người đẹp mãnh mai! Chẳng lẽ muốn làm người đẹp và quái vật? Cái tên Huệ Đại Sơn không phụ kì vọng của cha mẹ cậu ta! Cậu ta lớn lên giống như một ngọn núi lớn thật là dọa người!
"Cái gì thú dữ? Hạo Phàm bạn nói chuyện thật quá đáng!" Tề Ái không nghe theo lại mãnh liệt nắm tay cô nói." Chúng ta là bạn bè, cái gì mình cũng có thể tặng bạn nhưng Đại Sơn thì mình không thể tặng cho bạn."
Nhìn khuôn mặt Tề Ái nghiêm túc biểu thị công khai quyền lợi của mình, Vương Hạo Phàm không biết nên khóc hay cười liếc cô một cái.
"Làm ơn, Tề đại tiểu thư, ánh mắt của mình không có đặc biệt giống như bạn? Này, Này! Anh ấy đang đi tới kia, bạn qua đó đi! Mình đã đi theo bạn tới đây, bạn cũng đừng chưa nói gì hết thì đã luống cuống nha!"
"Ừm!" Tề Ái cực kỳ khẩn trương gật đầu, hơn nữa còn làm động tác hít thở thật sâu.
Vương Hạo Phàm vỗ vỗ bả vai Tề Ái, khích lệ tinh thần."Tề Ái, bạn cố gắng lên, bạn và cậu ta lâu ngày không gặp mặt rồi, có chuyện gì thì nói ra hết cũng đừng khách khí!"
Hí hí! Vương Hạo Phàm vui vẻ cười trộm trong lòng. Bởi vì cô đã chuẩn bị tốt máy ghi âm rồi, cô sẽ bán đoạn hội thoại trong máy ghi âm cho tuần san của trường, cô có tiền hay không đều xem biểu hiện của Tề Ái.
Nhìn cậu ta giống như một ngọn núi di chuyển, Tề Ái lên tiếng gọi cậu ta lại.
"Đại Sơn, anh chờ một chút được không?"
Lấy khăn lông trên vai lau chùi mồ hôi trên trán, Huệ Đại Sơn vốn cảm thấy chán ghét người trước mặt, nhưng khi nhìn thấy Tề Ái thì trở nên kinh ngạc.
Huệ Đại Sơn nghĩ là cô gái này đến đây tỏ tình với mình liền sinh ra chán ghét, bởi vì trong vòng 1-2 tuần vừa qua có khá nhiều người tới tỏ tình với anh, làm anh phiền chết đi được.
Rõ ràng anh và những cô gái kia không quen biết! Họ chẳng qua chỉ là xem trận so tài của anh, liền muốn làm quen với anh, chuyện như thế thật kì quái.
Bởi vì anh cảm thấy chán ghét, cho nên những người tới tỏ tình anh đều cự tuyệt, mặc kệ họ có thật lòng hay không.
Vậy mà cô bé xinh đẹp trước mắt này làm cho ánh mắt của anh không dời đi chổ khác được, làm cho Huệ Đại Sơn không chớp mắt nguyên nhân là ── cô gái này vô cùng quen thuộc.
"Đại Sơn, anh. . . . . . Anh còn nhớ em không?"
Trên khuôn mặt mỹ lệ của Tề Ái lóe ra mong đợi, khát vọng, còn có một chút không nói nên lời.
"Đại tiểu thư?" Huệ Đại Sơn do dự kêu lên cái tên đã lâu anh không gọi.
Anh làm sao có thể quên đây? Gương mặt xinh đẹp của cô vẫn luôn chưa từng thay đổi, làn da bóng loáng xinh đẹp như trẻ con.
Ấn tượng của anh đối với cô mặc dù chỉ tới thời điểm tiểu học năm thứ tư, nhưng Huệ Đại Sơn vừa nhìn thấy mặt của Tề Ái, liền nhớ tới hình ảnh trong trí nhớ.
"Cũng may, anh còn nhớ rõ em...em rất vui!" Tề Ái vui mừng tay chân có chút luống cuống, trong lúc bất chợt, nước mắt của cô liền rơi xuống.
Huệ Đại Sơn vội vàng đi tới, động tác thuần thục nhanh chóng thay Tề Ái lau đi nước mắt trên mặt. "Đừng khóc, đại tiểu thư, anh không có quên em."
"Đại Sơn, em có thể. . . . . . Mời anh ăn cơm trưa được không?"
Người bên cạnh trở nên oán trách, ánh mắt Đại Sơn liếc nhìn các thành viên trong đội Judo, bọn họ đều đang hâm mộ anh? Thật ra thì, anh và bọn họ đều không hiểu!
Vì cái gì các cô gái muốn làm quen với anh? Tướng mạo của anh không giống Phan An, là người có bề ngoài thô lỗ, nên sẽ không có cô gái nào thích mới phải?
Khi anh cự tuyệt những cô gái kia thì bọn họ giả vờ động viên an ủi, chỉ là đại tiểu thư và những cô gái kia không giống nhau, Huệ Đại Sơn thu hồi ánh mắt của mình, Huệ Đại Sơn tuyệt không cho phép bọn họ làm như vậy với đại tiểu thư.
"Đại tiểu thư, anh đi đổi quần áo, em ở chỗ này chờ anh...anh lập tức ra ngay."
Huệ Đại Sơn xoay người lại nhìn cô. "Mặc kệ bọn họ có nói những gì với em, em cũng đừng để ý, biết không?"
"Ừm! Em biết." Tề Ái sau khi lau khô nước mắt, mỉm cười ngọt ngào nhìn anh.
Nhìn Huệ Đại Sơn đi vào phòng thay quần áo, Vương Hạo Phàm cầm máy ghi âm bắt đầu hỏi .
"Tề Ái, tại sao anh ấy kêu bạn là đại tiểu thư? Bạn quen biết cậu ta sao?"
Giống như cô, cô hiểu rõ gia thế của Tề Ái nên thường trêu đùa gọi cô ấy đại tiểu thư, gọi nhiều thành quen.
Thì ra Huệ Đại Sơn và Tề Ái quen nhau! Nhưng mà giữa bọn họ thoạt nhìn không giống như bạn bè đã lâu không gặp mặt?
"Ừm! Lúc nhỏ cậu ta vẫn gọi mình như vậy, đại tiểu thư, đại tiểu thư, mình kêu anh ấy thay đổi cách xưng hô nhưng anh ấy vẫn không thay đổi được." Tề Ái len lén thở dài một cái, "Vì ba của Huệ Đại Sơn là quản gia của nhà chúng mình hơn hai mươi năm, cho nên anh ấy giống như ba đều gọi mình như vậy."
"Tôi biết rồi! Thì ra hai người không chỉ làm người đẹp và quái quật? Mà còn là cặp đôi thiên kim nhà giàu và con của quản gia?" Vương Hạo Phàm cặp mắt trừng lớn nhìn Tề Ái.
"Ghét ghê! Hạo Phàm, bạn lại ăn nói linh tinh gì thế!" Tề Ái xấu hổ nắm tay Vương Hạo Phàm. "Cũng không phải là phim truyền hình lúc tám giờ, làm gì phải tới mức như vậy?"