Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow


Hôm nay nó đi bộ một mình đến trường, nó muốn thư giản va cố quên chuyện xảy ra ngày hôm qua. Chiếc xe limousine đỗ xe trước cổng trường, dáng người quen thuộc bước ra, vừa thấy ngươi đó, nó đã vội vàng tìm cách trốn đi. Bóng người đó khuất dần, nó mới nhanh chóng chạy thật nhanh vào lớp. nó thở phù nhẹ nhõm
-Chú, chú đến rồi sao_Phương Nghi kéo tay người đàn ông nó đang tránh né
-Ừm, cháu kêu chú đến có việc gì vậy_ông vừa nói vừa xoa đầu Nghi
Phương Nghi bứơc lại gần nó, kéo tay về phía người đàng ông đó, nó chẳng nói năng gì, cũng bước theo, nét mặt nó bây giờ lạnh lùng khó tả.
-Con…con về khi nào mà không nói ta hay_người đàn ông đó lên tiếng khi nhìn thấy nó. Nó không nói gì tỏ vẻ khinh bỉ
-Trước khi chú của tớ còn nói chuyện đàng hòang thì cậu nên xin lỗi_Nghi nói
-Chú có quen biết cô ta sao_Phuơng Nghi lại tiếp tục hỏi chú mình

Chú của Nghi chẳng nói gì, bước đến gần nó, ông ấy khẽ đưa tay xoa đầu nó, nhưng nó né đi
-Ông đừng động vào người tôi_nó lạnh lùng lên tiếng
Đúng lúc hắn, Huy bước vào. Duy, Phong và Sang cũng rảo bước vào, cả ba trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
-Tại sao ông đến đây_Phóng tiến lại gần cố che chắn cho nó
-Con cũng ở đây sao, thật may quá_Ông lên tiếng khi nhìn thấy Phong
Nó khẽ nắm tay Phong kéo lại, nó muốn mình sẽ tự giải quyết việc này
-Ông nên về đi, đừng để tôi thấy chướng mắt_âm vực lạnh lùg của nó

“Chát” Phuơng Nghi tát nó, cô ả lợi dụng lý do Cầm hỗn láo với chú của cô ta
-Mày đừng có mà hỗn láo_Nghi nói với nó, ánh mắt hả hê
“Bốp” người đàng ông đó tát lại Nghi, trước giờ ông thương cô ta như con của mình, luôn chìu chuộng Nghi, chưa đánh Nghi lần nào.
-Chú à, tại sao chú lại tát Nghi thế_hắn lật đật chạy lại đỡ Nghi
-Các cháu không biết gì thì đứng sang một bên, đây là Nguyệt Cầm, chị họ của con đó_nguời đàn ông thốt lên, xót xa cho con gái ruột của mình
-Ông nói vậy là sao, tôi họ hàng gì với các người. tôi không phải con gái ông, mời ông về cho_nó nói vẫn với cái giọng lạnh lùg.
-Con đừng như vậy nữa được không, mấy năm qua ba rất muốn gặp con, ba thật sự nhớ con_người đàn ông đó nói với nó
-Ông không xứng đáng để nhận tiếng ba từ tôi, ông đừng bao giờ xuất hiện truớc mặt tôi nữa, tôi thật sự gê sợ ông, ông biến khỏi mắt tôi đi, dù người ta có nói tôi bất hiếu, vô học, cũng không bao giờ tôi muốn nhận lại một ngươi ba như ông_nó hét lên rôi vội chạy thẳng về nhà, làm cho Kỳ, Duy, Phong và Sang chạy theo.
*** Dương Lâm 42t ba của nó và Phong (vì sao thì chap sau các bạn sẽ biết)
Ông là một phần trong ký ức đau buồn của nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận