Đại Tiểu Thư Kiều Mị Và Cuộc Sống Nông Thôn Đầy Nước Mắt




Nhìn hai đồng bạc trong tay, lòng nàng lại chẳng thấy chút vui mừng, ngược lại hận ý càng thêm sâu sắc.







Dưới bóng cây cổ thụ, một nam nhân cao lớn, ánh mắt trong trẻo như dòng suối, lặng lẽ nhìn thiếu nữ đang ngồi trên tảng đá, vẻ mặt thoáng chút bồn chồn nhàm chán.



"Cái này là cho ngươi." Đàm Chiêu đưa tới một hộp cơm, bên trong là những chiếc sủi cảo còn nóng hổi và một quả trứng gà.



Mùi thịt thơm ngát tỏa ra, từng chiếc sủi cảo mỏng vỏ, đầy đặn nhân, chỉ cần nhìn qua cũng biết nguyên liệu đặc biệt dồi dào.



"Ngươi lấy đâu ra sủi cảo thế?" Lâm Thù Nhan hỏi, vừa định ăn thì nhìn thấy tay mình còn dơ.



"Ngươi chờ ta một chút, để ta đi rửa tay đã."



Rửa tay xong, nàng quay lại, cầm đũa gắp một chiếc sủi cảo lên.




Đôi môi mềm mại hé mở, ánh sáng phản chiếu làm đôi môi thêm phần kiều diễm.

Nàng nhai kỹ từng chút, đôi răng trắng ngà thấp thoáng, rồi chậm rãi nuốt xuống.



Thật sự rất ngon! Mà lại là sủi cảo nhân thịt nữa.



Có khoảng hơn mười chiếc sủi cảo, nàng ăn hết một nửa, nghĩ bụng chắc hắn chưa ăn gì nên để phần lại.
"Ta ăn không hết, mấy cái này ta còn chưa động đến, ngươi nếu không chê thì ăn đi."



Đàm Chiêu ngẩn người một chút.

Ai mà không thích ăn sủi cảo chứ? Nhưng hắn còn chưa kịp đáp, nàng đã đặt hộp cơm vào tay hắn.



Cuối cùng, hắn từng miếng một, ăn hết phần còn lại.



"Cảm ơn ngươi vì sủi cảo nhé.

Ngươi lấy thịt ở đâu vậy?" Lâm Thù Nhan hỏi, ánh mắt đầy tò mò.



Thịt là thứ quý hiếm, cả làng chỉ có dịp Tết mới được ăn, chứ ngày thường chẳng ai có nổi.

Hoàn cảnh nhà hắn cũng không khấm khá gì, sao lại có thịt?



Ánh mắt nàng dò xét khiến lòng hắn nhói lên.

Chỗ sủi cảo này là do hắn đi làm thuê mới đổi được.

Ngoài phần riêng để cho nàng, hắn chỉ dám ăn năm sáu cái.



Cho dù hắn không ăn một miếng nào, trong lòng vẫn thấy vui.

Huống chi, hắn đã được ăn rồi.



"Mua thịt đấy." Đàm Chiêu đáp, rồi cầm cuốc tiếp tục công việc.




Lâm Thù Nhan cảm thấy động tác của hắn hôm nay có gì đó không giống bình thường, có chút kỳ lạ.



Nàng lặng lẽ tiến lại gần hơn.

Khi đến gần, thân thể Đàm Chiêu như cứng đờ lại, hắn quay đầu, chỉ thấy đôi mi dài cong vút của nàng đang chăm chú nhìn mình.



Hắn đầy mồ hôi, người nàng thì sạch sẽ thơm tho, khiến hắn sợ bản thân sẽ làm bẩn nàng.



"Ngươi làm sao lại có vết thương ở đây?" Lâm Thù Nhan tinh mắt phát hiện lưng hắn có một vệt bầm tím.

Nếu không phải chỗ áo bị rách, nàng thật khó mà nhận ra.



Nói rồi nàng nhón chân, đưa tay vén áo hắn lên nhìn kỹ, quả nhiên thấy vết thương vẫn còn mới.



Đàm Chiêu vội vàng nắm lấy tay nàng, nhưng lại sợ bóp mạnh sẽ để lại dấu đỏ trên làn da mịn màng của nàng, chỉ dám nắm nhẹ, bàn tay thô ráp của hắn tương phản với làn da trắng trẻo của nàng, lại hài hòa đến lạ kỳ.



"Buông ta ra." Giọng Lâm Thù Nhan nghe có chút nghẹn ngào.



Hắn giật mình, luống cuống không biết phải làm sao, vội buông tay nàng ra, muốn nhìn xem nàng có khóc không, nhưng lại không dám chạm vào nàng.



Đại nam nhân to lớn mà lại bối rối, lắp bắp nói: "Ta...!Ta không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ, qua mấy ngày sẽ lành thôi, ngươi đừng lo lắng."




"Có phải là vì ta lần trước nói muốn ăn thịt, nên ngươi mới…" Lâm Thù Nhan hỏi, ánh mắt có phần hối hận.



Nàng không phải là người vô tâm.

Lần đó nàng chỉ vô tình nói muốn ăn thịt, nào ngờ hắn lại để trong lòng đến thế, chuyện đã qua mấy ngày rồi.



Đàm Chiêu không muốn nàng có chút gánh nặng nào, nàng nên sống vui vẻ thoải mái mới phải.



"Không phải, thật sự không phải vì thế.

Ta cũng ăn mà."



Nhìn bộ dáng sốt ruột của hắn, lòng nàng vừa giận vừa thấy thương.



"Ta có tiền, về sau ngươi muốn ăn gì cứ nói ta, ta có thể mua cho ngươi."



"Ta còn để rất nhiều đồ ở nhà ngươi, ngươi cũng có thể dùng thoải mái."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận