"Ngươi không nói, ta không nói, ai mà biết chứ?"
"Không có ai biết, thì đâu có sao."
Lòng Đàm Chiêu dần dần buông lỏng, nhìn nàng với vẻ ngây thơ mà khéo léo, hắn như bị mê hoặc.
Đúng vậy, hiện tại không có ai ở đây, chỉ cần không ai nhìn thấy thì sẽ không có chuyện gì.
Chỉ cần hắn giấu kín trong lòng, sẽ không ai hay biết.
"Ngươi không nói gì, ta coi như ngươi đồng ý rồi nhé." Lâm Thù Nhan tranh thủ cơ hội, vui mừng leo lên.
Đàm Chiêu thở dài, lặng lẽ cúi lưng xuống, cuối cùng ngồi hẳn xuống để nàng dễ trèo lên.
Trong khi hắn âm thầm chịu đựng, thì Lâm Thù Nhan vui vẻ ghé lên lưng hắn.
Lưng hắn rộng lớn vững chãi, tuy hơi cứng nhắc, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc tự mình lê từng bước trên đường.
Đàm Chiêu dồn hết tâm sức vào việc cõng nàng, có thể cảm nhận rõ hơi ấm từ thân thể nàng truyền sang, mềm mại và nhẹ bẫng như không có trọng lượng.
Đôi tay hắn siết chặt thành nắm đấm, cố gắng không để đụng vào chân nàng.
Dù đã rất cẩn thận, hơi ấm ấy vẫn nóng rát, nhưng cũng không thể buông ra.
Mỗi bước đi với hắn vừa là niềm vui sướng, lại vừa là sự dằn vặt.
Lâm Thù Nhan nằm trên lưng hắn, lúc thì quay trái nhìn, khi thì quay phải ngắm nghía.
Hóa ra trên núi nhiều cây cối như vậy, chẳng trách người ta không cho mọi người tự tiện lên núi, quả thật rất dễ lạc đường, đường đi cũng không dễ chút nào, nhưng bước chân của hắn lại vững vàng.
Hắn cõng nàng đi khoảng nửa canh giờ, đến khi gặp một khoảng đất bằng, mới từ từ thả nàng xuống, bảo nàng tạm nghỉ chân.
"Tê!"
Hắn dùng chút sức, xé một mảnh vải từ gấu áo mình.
Ngồi xuống, nhẹ nhàng bọc lấy gót chân nàng rồi bảo nàng thử mang giày vào.
"A, thật sự thoải mái hơn nhiều, ngươi thật là giỏi," Lâm Thù Nhan kinh ngạc khen ngợi.
Hắn đúng là rất giỏi.
Thấy nàng đã có thể đi lại mà không gặp trở ngại gì, Đàm Chiêu mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mùa hè trên núi có nhiều rau dại, những gia đình nghèo khó thường dựa vào những thứ này để sống qua ngày.
Để tránh việc Lâm Thù Nhan hái nhầm những thứ không thể ăn, Đàm Chiêu chỉ dẫn cho nàng một chút.
"Đây là ngàn căn thảo, kia là bồ công anh, rau sam, rau tàu bay, rau đắng...!Còn cái này," hắn chỉ vào một cây nấm có màu sắc rực rỡ, "cái này có độc, không được ăn."
Lâm Thù Nhan gật đầu đồng ý, điểm này nàng cũng biết, thứ nào càng đẹp thì càng dễ có độc.
"Ngươi biết nhiều thật đó."
"Nơi đây muốn sống được thì mấy thứ này đều phải biết."
Một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến lòng nàng cảm thấy có chút chua xót, nghĩ đến hoàn cảnh của hắn.
Một người phải tự mình nuôi em trai, chắc chắn là không dễ dàng.
Đàm Chiêu lấy ra một chiếc cuốc nhỏ, chậm rãi đào những cây rau dại.
Rau dại muốn nấu cho ngon thì phải có dầu, nhưng dầu mỡ rất quý, nên thường người ta chỉ luộc với chút muối.
Dù vậy, ngàn căn thảo nấu lên cũng khá ngon.
Lâm Thù Nhan cúi người chậm rãi tìm nấm ăn được.
Nàng thấy một cây nấm đầu khỉ mọc từ gốc cây, đây là thứ có giá trị dinh dưỡng cao, lại là loại mọc hoang dại nên chắc chắn càng bổ dưỡng.
Nấm đầu khỉ có bề mặt xám xù xì, nhìn thôi đã biết thịt mềm mịn, phần dưới còn trắng nõn, đem hầm với thịt thì ngọt lịm.
Nhìn thấy nhiều món ngon như vậy, nàng thấy lòng rạo rực hẳn lên.
Quả nhiên, ở phía bên kia, nàng tìm được thêm một ít nấm hương.
Nấm hương ở đây nhỏ nhắn, trông rất đáng yêu.
Nàng nhẹ nhàng đặt chúng lên một tảng đá để giữ sạch sẽ, trên đó có chút đất, không thể lau sạch hoàn toàn để giữ độ tươi mới.
Cuối cùng, trên một ụ kiến, nàng tìm thấy một mảng gà tùng nhỏ.
Đến lúc này thì nàng không thể giữ bình tĩnh được nữa, vui mừng khôn xiết.
"Đàm Chiêu, mau nhìn này, ta tìm được thật nhiều nấm rồi!" Lâm Thù Nhan mắt hồ ly rạng rỡ như trăng non, tay cầm mấy cây nấm vẫy vẫy, vui vẻ chia sẻ cùng hắn.