Đàm Chiêu nhìn nàng cười tươi như hoa, khóe môi khẽ nhếch, lần đầu tiên nàng thấy hắn cười, nụ cười ấy khác hẳn vẻ nặng nề thường ngày.
Khi hắn cười, lại có chút cuốn hút lạ lùng, đặc biệt là đôi mắt kia, lấp lánh như sao đêm, nhìn vào người ta dễ khiến lòng say đắm.
"Ngươi tìm được mấy thứ này không tồi chút nào," Đàm Chiêu nhìn kỹ, thoáng có chút ngạc nhiên.
Đại tiểu thư vậy mà không hái nhầm cây nấm độc nào.
Được khen, Lâm Thù Nhan mặt mày rạng rỡ, dáng vẻ tự đắc như thể chuyện giỏi giang ấy là đương nhiên.
Ánh mặt trời lốm đốm rọi lên gương mặt nàng, làm nổi bật hàng mày lá liễu, đôi mắt hồ ly, làn da phấn nộn như trái đào mật.
Đàm Chiêu không dám nhìn lâu, vội quay đi chỗ khác.
Lâm Thù Nhan sai hắn đem hết mấy cây nấm bỏ vào trong rổ của hắn.
Nàng tiếp tục đi lên phía trước, còn hắn lặng lẽ theo sau.
Đi được một đoạn, nàng thấy phía xa có một cây đào trĩu quả, từng quả đào hồng hào, mọng nước, nàng vui sướng chạy lại, kiễng chân ngước nhìn.
"Ngươi mau tới xem! Ở đây có cây đào, nhìn ngon lành quá," Lâm Thù Nhan nuốt nước miếng, mắt không rời những quả đào.
Nàng vốn chẳng thiếu gì món ngon, nhưng lúc này lại vui mừng như trẻ nhỏ chỉ vì thấy mấy quả đào chín mọng.
Có lẽ bởi vì quả đào kia hồng hồng phấn phấn, nhìn chỉ muốn cắn một miếng, cảm nhận từng giọt nước ngọt lịm.
Chỉ là cây đào này có hơi cao...
Không nói lời nào, Đàm Chiêu nhấc rổ lên vai, cẩn thận lấy đồ bên trong ra, bảo nàng đứng yên một chỗ không được đi đâu.
Lâm Thù Nhan cao tầm một mét sáu lăm, nhưng cũng chỉ gần tới vai hắn.
Nàng thấy hắn bám hai tay chắc vào thân cây, dùng sức trèo lên, không lâu sau đã bò lên đến chỗ có quả.
"Đàm Chiêu, cẩn thận một chút, ta… ta ăn không hết bao nhiêu đâu, hai ba quả là đủ rồi!" Lâm Thù Nhan ngẩng đầu nói vọng lên.
Nhìn hắn trèo cao như vậy, lòng nàng không khỏi lo lắng, lỡ hắn ngã xuống thì biết làm sao?
Nhưng Đàm Chiêu chẳng hề để tâm, tiếp tục trèo cao hơn, nơi ánh nắng chiếu rực rỡ nhất, quả đào ở đó chắc chắn là ngọt nhất.
Hắn với tay hái từng quả một, bỏ vào trong rổ.
Nàng đứng dưới mà tim đập thình thịch, lo lắng không thôi.
"Ngươi mau xuống đi!" Nàng gọi, giọng đầy lo lắng.
Đàm Chiêu chỉ liếc nhìn nàng một cái, rồi lại tiếp tục hái đào, đến khi rổ đã gần đầy một nửa mới thôi.
Lúc này, Lâm Thù Nhan không dám nói thêm câu nào, sợ làm hắn phân tâm rồi xảy ra chuyện không hay.
Một lát sau, hắn từ từ trèo xuống, trên tay còn cầm một quả đào thật lớn, hồng hào mọng nước.
"Ngươi xem này."
"Xem cái gì mà xem?" Lâm Thù Nhan tức giận xoay người, quay lưng về phía hắn, cái gáy cũng giận dỗi.
"Ta…"
"Ta cái gì mà ta?" Lâm Thù Nhan ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn, giọng hung dữ, "Ngươi có biết nguy hiểm cỡ nào không? Nếu ngươi rơi xuống, ít nhất là gãy chân rồi! Ngươi nghĩ có đáng không?"
"Rất có thể mất mạng đấy, ngươi có biết không?" Lâm Thù Nhan giận dữ, nhưng trong mắt ánh lên vẻ lo lắng.
Đàm Chiêu hiểu nàng đang lo cho mình.
Trong lòng thấy ngọt ngào, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc, chỉ khẽ gật đầu, ra vẻ đón nhận lời dạy bảo, "Ta lần sau sẽ không làm vậy nữa, tuyệt đối không có lần sau."
Nhưng chỉ hắn biết rõ, nếu nàng muốn ăn, dù phải trèo bao nhiêu lần, ở bất cứ đâu, hắn cũng sẵn lòng tìm cho nàng.
"Hãy ăn thử quả đào đi," hắn đưa nàng quả đào trong tay, "quả này chắc ngọt lắm."
Lâm Thù Nhan nghe hắn hứa rồi, cũng không còn trách cứ thêm, đưa tay chạm nhẹ quả đào, cảm nhận lớp lông mịn trên vỏ.
Tay nàng ngứa ngáy, vội đẩy quả đào ra xa.
"Ở đây có nước không? Chúng ta rửa sạch quả đào rồi hãy ăn."
Đàm Chiêu nghĩ một chút, gật đầu.
Hắn dẫn nàng xuyên qua rừng cây, đi qua một lối nhỏ hẹp, trước mắt họ bỗng mở ra một khung cảnh xanh tươi như chốn bồng lai tiên cảnh, nước biếc non xanh.