"Lúc đầu em cũng không định nhận đâu, nhưng anh ấy cứ nhất quyết đưa cho bằng được, còn nói là không ai nhìn thấy cả.
Em nói không lại anh ấy nên đành nhận.
" Đồng Uyển nhìn Diệp Vân Châu, cắn cắn môi, cẩn thận nói: "Vân Châu, nếu chị không vui thì lần sau em sẽ không nhận nữa.
"
Diệp Vân Châu nhướng mày, trong mắt hiện lên một chút trầm ngâm.
Nguyên chủ còn chưa nghĩ ra cách xử lý mối quan hệ của cô ấy với Đinh Văn Viễn, nhưng dù cô ấy có định xử lý như thế nào đi chăng nữa, Đồng Uyển - với tư cách là em họ của nguyên chủ, lại chỉ mới quen biết Đinh Văn Viễn không lâu, lại hết lần này đến lần khác gọi hắn là Đinh đại ca, thật sự là rất không thích hợp.
Nguyên chủ cũng chưa bao giờ gọi Đinh Văn Viễn như vậy, mà vẫn luôn gọi hắn bằng tên.
Giọng điệu của Đồng Uyển khi nhắc đến Đinh Văn Viễn cũng rất thú vị, âm thầm mang theo một chút thẹn thùng thiếu nữ.
Diệp Vân Châu không quan tâm Đồng Uyển nghĩ gì về Đinh Văn Viễn, ngay cả khi Đồng Uyển và Đinh Văn Viễn kết hôn thì cô cũng không có ý kiến.
Nhưng Đồng Uyển không nên thay cô nhận đồ của Đinh Văn Viễn như vậy.
Phải biết rằng, sau khi Đồng Nhị Trụ qua đời, ngay cả nguyên chủ cũng chưa từng nhận bất cứ thứ gì từ Đinh Văn Viễn cả.
Đồng Uyển biết điều này nhưng cô ta vẫn nhận túi táo đỏ kia, lại còn giả mù sa mưa hỏi Diệp Vân Châu là cô có giận không nữa.
Diệp Vân Châu không giận, chỉ một chút chuyện nhỏ như vậy, không đủ để khiến cô tức giận.
Cô chỉ có một chút bất mãn thôi, cũng không nói thêm gì nữa.
Trước kia nguyên chủ và Đinh Văn Viễn cũng đã từng vài lần tặng quà qua lại cho nhau, mỗi lần đều là quà do nguyên chủ đưa càng có giá trị hơn, hiện tại có nhận một túi táo đỏ từ Đinh Văn Viễn thì cũng chẳng thấm vào đâu.
Với cả, sau này Đồng Uyển cũng sẽ không bao giờ có cơ hội để thay cô quyết định như vậy nữa đâu.
Đồng Uyển không biết tính toán của Diệp Vân Châu, thấy Diệp Vân Châu không trách cứ mình thì nỗi lo trong lòng cô ta không hề giảm bớt mà còn dâng cao hơn.
Cô ta lo lắng, liệu điều này có phải là Diệp Vân Châu đã quyết định qua lại với Đinh Văn Viễn rồi không.
Nếu biết vậy thì cô ta đã chẳng nhận, cho dù Đinh đại ca có nói thế nào thì cô ta cũng không nên nhận.
Ngay cả canh nấm tuyết mà Đồng Uyển cũng uống không nổi, cô ta nhìn sắc mặt Diệp Vân Châu, thử thăm dò: "Vân Châu, chị thật sự không khó chịu đúng không? Trước đây không phải chị nhất quyết không nhận đồ của Đinh đại ca sao?"
Diệp Vân Châu nâng mí mắt lên, dùng đôi mắt trong veo sâu thẳm mà nhìn thẳng vào Đồng Uyển.
Đồng Uyển vốn đã cảm thấy chột dạ, bị nhìn như thế thì càng không được tự nhiên: “Vân Châu, chị sao vậy…”
“Không giận.
” Diệp Vân Châu dùng thìa khuấy đều canh nấm trắng trong chén, thản nhiên nói: “Chỉ là một gói táo đỏ thôi mà, cũng có phải là thứ đáng giá gì đâu.
”
Lời này nghe không ra ý tứ gì cả.
Đồng Uyển tiếp tục hỏi: “Vậy chị sẽ làm đối tượng với Đinh đại ca à? Không phải hồi trước chị thích anh ấy sao?”
Đồng Uyển và nguyên chủ có quan hệ khá tốt, nguyên chủ từng nói với Đồng Uyển rằng cô ấy thích Đinh Văn Viễn.
“Không đâu.
” Diệp Vân Châu nhướng mày cười: “Không phải là em cũng biết rồi à, ba chị không đồng ý.
”
Cảm ơn ba của nguyên chủ rất nhiều, đúng là một cái lý do quá tốt.