“Gì cơ?! Lá bùa!” Hai người còn lại cũng có chút hoảng sợ, trong một ngôi mộ bình thường lại có thứ này sao?
Mặt mày của Cẩu ca có vẻ nghiêm trọng, hắn ta đã từng thấy mấy loại bùa chú linh tinh ở trong sách.
Cuốn sách đó là “Vân Lục Thiên Thư”, trên đó có các công dụng của các loại bùa.
Hắn ta đã thử vẽ, nhưng cảm thấy chẳng có tác dụng gì nên đã vứt sách đi.
Nhìn những hình vẽ trước mắt, Cẩu ca suy nghĩ một lúc, hắn ta nhận ra dường như đây là một lá bùa triệu hồn.
Triệu hồn trong nghĩa địa?
Nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái kiểu gì.
Giơ đuốc lên soi các bức tường khác, sắc mặt Cẩu ca càng lúc càng nghiêm trọng.
Toàn bộ phòng chính đều được vẽ đầy những lá bùa triệu hồn này.
Ban đầu, chữ viết còn khá ngay ngắn, nhưng càng về sau càng lộn xộn, thậm chí có thể thấy người viết như đang trong trạng thái cuồng loạn, giống như người vẽ bùa đã mất trí.
Từ những dòng chữ lộn xộn đó, Cẩu ca tìm thấy thông tin về chủ nhân ngôi mộ, rất ít, chỉ có vài dòng.
Chủ nhân ngôi mộ tên là Tống Thanh Hòa, sinh vào năm Kiến An thứ nhất, mất vào năm Kiến An thứ hai mươi, khi chết chỉ mới hai mươi tuổi.
Cẩu ca quan sát xung quanh, không tìm thấy nguyên nhân cái chết của chủ nhân ngôi mộ.
Bên cạnh tên của chủ nhân ngôi mộ còn có một cái tên khác, chữ viết ngoằn ngoèo như được viết bằng ngón tay nhúng vào mực.
Hắn ta nhìn một lúc lâu, đoán được đại khái, là Thanh… Việt?
Thanh Hòa? Thanh Việt?
Tên có vẻ giống nhau, có lẽ là người thân chăng?
Cẩu ca nhìn chằm chằm một lúc lâu, càng nhìn càng thấy lo lắng, sao lại có cảm giác mấy chữ này không phải viết bằng mực vậy ta?
Nghĩ vậy nên hắn ta tiến lại gần, cẩn thận quan sát, dùng tay cạo một chút, vò nát rồi ngửi, trong lòng lạnh toát, trời ơi, đây giống như là máu khô!
Quay đầu nhìn những bức tường khác đầy những lá bùa màu đỏ, chẳng lẽ toàn bộ phòng chính đều được viết bằng máu?
Chuyện này khiến Cẩu ca không khỏi rùng mình.
Toàn bộ phòng chính đều vẽ đầy những lá bùa triệu hồn, muốn triệu hồn ai?
Hắn ta lại nhìn về phía quan tài đá, chẳng lẽ là chủ nhân ngôi mộ?
Đã thành công chưa?
Hay là thất bại rồi?
Cẩu ca nghĩ có lẽ là thất bại, nếu thành công thì sau đó sẽ không lộn xộn như vậy, có lẽ người vẽ bùa không thấy hy vọng nên đã sụp đổ.
Cẩu ca rùng mình, trong đầu không tự chủ hiện lên một hình ảnh, một người tự nhốt mình trong ngôi mộ đầy âm khí, điên cuồng vẽ bùa triệu hồn, vì một hy vọng trong lòng, thử đi thử lại, hết lần này đến lần khác thất vọng, cuối cùng hoàn toàn tuyệt vọng.
Không biết người đó cuối cùng có rời đi không, có còn sống không, nếu chết thì người như vậy chắc chắn sẽ trở thành một con quỷ dữ đáng sợ nhất quả đất mất.
Trên đời này đúng là có quỷ thật, Cẩu ca đã từng tận mắt chứng kiến một lần.
Chính vì lần đó mà hắn ta mới không bao giờ dám đi qua nghĩa địa một mình.
Lần này thật sự là vì nghèo quá không còn cách nào khác, nên mới nhắm đến ngôi mộ này.
Nhưng không ngờ chuyến này lại thấy cảnh tượng kỳ quái như vậy, mọi thứ ở đây đều toát lên vẻ quái dị, khiến hắn ta có chút sợ hãi.
Nghĩ đến quỷ, trong lòng Cẩu ca nảy sinh ý định rút lui.
Nhưng đã đến đây rồi, không mở quan tài ra xem bên trong có báu vật hay không, hắn ta lại thấy không cam lòng.
Người mặt tàn nhang bước tới, nhỏ giọng hỏi: “Cẩu ca, chúng ta có mở quan tài không?”
Mặt mày của Cẩu ca tái mét, đi đi lại lại một hồi rồi cắn răng nói: “Mở, đã đến đây rồi! Dù bên trong có xác sống cũng phải mở quan tài ra!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin