Đã đến đây rồi, không mở quan tài ra xem thì bọn họ cũng không nỡ rời đi.
Họ cắm đuốc sang một bên, chuẩn bị cùng nhau cạy mở quan tài đá.
Tống Thanh Hòa nghe rõ cuộc đối thoại của họ, trong lòng đầy nghi hoặc.
Vậy là mình đang ở trong một ngôi mộ à? Ba người này là trộm mộ ư?
Vậy tình trạng hiện tại của mình là gì?
Chết rồi? Hay chưa chết?
Nếu chưa chết thì tại sao lại ở trong quan tài?
Nếu đã chết thì mình đang tồn tại dưới dạng gì chứ?
Bên tai vang lên tiếng thở hổn hển, ba người hợp sức cạy mở một khe hở trên quan tài đá.
Quan tài này quá nặng, sau khi mở được một khe nhỏ thì mấy người bọn họ đã mệt lử, nhưng khe hở đó đủ để bọn họ nhìn rõ bên trong.
Ba người cầm đuốc tiến tới, chuẩn bị xem bên trong có đồ tùy táng hay không.
Đây là hy vọng cuối cùng của họ, nếu không có gì, chuyến đi này coi như uổng công.
Ánh sáng từ ngọn đuốc chiếu rõ bên trong quan tài, khi ba người nhìn thấy tình cảnh bên trong, cả đám lập tức đứng sững lại.
Trong quan tài không có đồ tùy táng, chỉ có một xác chết nam.
Nếu chỉ là một xác chết bình thường thì sẽ không làm bọn họ sợ tới mức như vậy, nhưng xác chết này quá kỳ quái.
Xác chết nam mặc áo đen, tóc trắng, thân hình cao lớn không thể che giấu dù quan tài chỉ mở một nửa.
Điều khiến người ta sợ hãi là ngoại hình của hắn, làn da khô khốc, khuôn mặt xanh đen, răng nanh dài lấp lánh, móng tay dài biến thành màu đen bén nhọn, nhìn thôi đã khiến người ta rùng mình.
“Xác… xác sống!” Người mặt tàn nhang run rẩy, lùi lại hai bước.
Hai người kia nghe tiếng hét của hắn ta cũng giật mình, Cẩu ca vội bịt miệng hắn ta lại, sợ rằng tiếng hét lớn sẽ đánh thức xác sống trong quan tài, khiến cả ba phải bỏ mạng tại đây.
Ba người nín thở, thấy quan tài không có động tĩnh gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy bọn họ vẫn run rẩy không ngừng, rõ ràng là sợ hãi đến cực điểm.
Tóc Cẩu ca dựng đứng, da gà da vịt nổi hết cả lên.
Hắn ta không ngờ trong quan tài lại là thứ này, nhưng lại cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ mình đã nhầm? Đây không phải là bùa triệu hồn mà là bùa trấn áp xác sống?
Nếu không thì tại sao không có đồ tùy táng chứ?
Chỉ trong vài hơi thở, Cẩu ca suy nghĩ rất nhiều.
Dù thế nào người này đã trở thành xác sống, đám bọn họ không thể ở lại đây lâu.
Hắn ta quay sang nhìn hai đồng đội, khẽ nói: “Chúng ta mau rời khỏi đây.”
Người mặt tàn nhang đã sợ đến tái mặt, không đợi Cẩu ca nói xong đã muốn đi ra ngoài, nhưng bị người im lặng từ nãy đến giờ là Trụ Tử kéo lại.
Người mặt tàn nhang giật mình, suýt nữa hét lên.
Hắn ta vốn nhát gan, đi trộm mộ cũng là bất đắc dĩ, vì quá nghèo nên mới định làm liều.
“Trụ Tử, ngươi làm gì vậy!” Cẩu ca nhỏ giọng quát, hiển nhiên là hắn ta cũng thấy hành động của Trụ Tử.
Trụ Tử chỉ vào đầu xác sống, Cẩu ca nhìn theo liền thấy một chiếc hộp vàng.
Chiếc hộp vàng được chế tác tinh xảo, khắc rồng phượng, lấp lánh dưới ánh đuốc.
“Chuyến này chúng ta không thể về tay không, lấy chiếc hộp đó đi, bên trong chắc chắn có báu vật.
Dù không có, chỉ riêng chiếc hộp cũng đủ cho chúng ta sống sung túc cả đời.”
“Ngươi điên rồi!” Cẩu ca không tin nổi nhìn hắn ta, chiếc hộp vàng nằm ngay bên tai xác sống, chỉ cần sơ suất là có thể gặp nguy hiểm.
“Nãy giờ chúng ta ồn ào thế này mà nó không tỉnh thì chắc không sao đâu.
Khi ra ngoài chúng ta đốt chỗ này luôn, coi như trừ hại cho dân.” Trụ Tử không quan tâm, ánh mắt tham lam nhìn chiếc hộp vàng.
Xác sống tuy đáng sợ, nhưng nghèo còn đáng sợ hơn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin