Đại Tiểu Thư Sống Lại Nhờ Huyền Học


“Đúng vậy, Cẩu ca, chúng ta vào đây không dễ dàng, nếu cứ thế mà ra ngoài thì huynh có cam lòng không?” Người mặt tàn nhang nghe lời Trụ Tử nói, nỗi sợ trong lòng cũng giảm bớt, bởi vì nghe có vẻ hợp lý nên không kìm được mà đồng tình.
Hắn ta quá thiếu tiền, khó khăn lắm mới thấy được thứ gì có giá trị, nếu bỏ lỡ thì hắn ta sẽ hối hận cả đời mất.
Trên mặt Cẩu ca cũng hiện lên vẻ do dự.

Họ thực sự quá nghèo, nếu không đã không nhắm đến ngôi mộ này.

Nhưng xác sống bên trong quá đáng sợ, nếu nó tỉnh dậy, cả ba người sẽ bỏ mạng tại đây.
Cẩu ca suy nghĩ một lúc lâu mới cắn răng nói: “Được, nhưng ta sẽ không đi lấy, hai người các ngươi ai đi lấy thì phần lớn thuộc về người đó, thế nào hả?”
Trụ Tử cười nói: “Vậy để ta lên, giao kèo xong hết rồi đó nha, ta lấy được thì phần lớn là của ta.”
Người mặt tàn nhang gật đầu lia lịa, dù sao hắn ta cũng không dám lấy.
Ba người bàn bạc xong lại tiếp tục đẩy quan tài đá, khe hở dần lớn hơn, đủ để nửa người chui vào.
Tống Thanh Hòa cảm thấy kỳ lạ, ba người đó đã mở quan tài nhưng nàng lại không cảm nhận được chút ánh sáng nào dù nàng đang mở mắt.


Chẳng lẽ nàng bị mù rồi ư?
Hay là nàng không ở trong quan tài, nhưng rõ ràng nàng nghe thấy cuộc trò chuyện của ba người ngay trên đầu mình cơ mà.
Tống Thanh Hòa nghĩ mãi không ra, đúng lúc đó, nàng phát hiện mình đang di chuyển.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không nghĩ nhiều, nàng lập tức hiểu ra, mình đang ở trong chiếc hộp mà mấy người bọn họ nói đến?
Liên tưởng đến việc mình không cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể, một suy đoán đáng sợ hiện lên trong đầu nàng, chẳng lẽ nàng chỉ còn lại một cái đầu bị nhốt trong hộp?
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh pháp trường, vậy là… mình đã chết từ lâu rồi… sao?
Bên ngoài, Trụ Tử có vẻ căng thẳng, quan tài này khá sâu, hắn ta thấp bé nên phải chui cả nửa người vào.

Chỉ nhìn xác sống từ bên ngoài đã thấy đáng sợ, nhìn gần còn đáng sợ hơn.
Hắn ta cố gắng không nhìn xác sống, hai tay nắm chặt chiếc hộp vàng, ra hiệu cho người bên ngoài kéo mình ra.
Cẩu ca nghe thấy hắn ta không sao, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng, hai người ôm lấy eo hắn ta rồi kéo ra ngoài.


Nhưng đúng lúc này, bọn họ cảm thấy không kéo nổi nữa.
“Sao lại…”
Chưa kịp hỏi thăm gì, họ đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ trong quan tài.
Tiếng hét khiến hai người giật mình, trong quan tài ngoài Trụ Tử chỉ còn xác sống, chẳng lẽ xác sống đã tỉnh dậy vào lúc này sao?
Có phải vì bọn họ muốn lấy chiếc hộp vàng nên nó nổi điên không?
Không kịp suy nghĩ nhiều, hai người vội vàng kéo Trụ Tử ra, nhưng phía bên kia như nặng ngàn cân, không thể kéo nổi.
Tiếng hét thảm thiết của Trụ Tử không ngừng vang lên, họ không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể cố gắng kéo eo Trụ Tử.
Bỗng nhiên, lực kéo phía bên kia đột ngột giảm, khiến hai người ôm Trụ Tử ngã nhào xuống đất.
Cẩu ca không để ý đến cơn đau, nhanh chóng bò dậy kiểm tra tình trạng của Trụ Tử, sau đó sững sờ ngay lập tức.
Tóc của Trụ Tử bị đứt làm đôi! Một phần còn dính cả da đầu bị kéo ra!
Lúc này, hắn ta đã ngất đi, nhưng tay vẫn nắm chặt chiếc hộp vàng, dù trong tình cảnh này, hắn ta vẫn không buông tay.
Cẩu ca nhìn da đầu của Trụ Tử, mồ hôi lạnh toát ra, không khỏi rùng mình.

Hắn ta hít một hơi sâu, cắn đầu lưỡi để giữ bình tĩnh, đè nén nỗi sợ hãi rồi tát mạnh vào mặt Trụ Tử, bóp mạnh huyệt nhân trung, nhưng Trụ Tử vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui