Đại Tiểu Thư Trọng Sinh


Anh không nói gì chỉ mỉm cười.-------------Buổi Tối------------------Tới nơi, Trình Quân sai người bước đến chỗ cô.Còn anh đứng ở ngoài cửa.- Chào cô!Lục Thiên nhìn tay sai của anh chằm chằm sau đó hỏi.- Có chuyện gì không!?Tay sai của anh ấp úng nói.- À ...thì...Cô lại tiếp tục đọc sách.- Không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta đọc sách.Tên tay sai của anh không nói được gì liền quay đầu lại nhìn anh.

Anh từ từ bước tới bên cô hỏi.-Nàng đang đọc " chân kinh tự cổ" sao!Cô ngước lên nhìn anh rồi đáp.- Đúng rồi!Anh cũng đọc nó sao!?Anh gật đầu trả lời cô.- Ta từng đọc cuốn này rồi!Cô nhìn anh ,hỏi.- À ra vậy.

Thế có chuyện gì không nhỉAnh cười nhẹ rồi hỏi cô.- Hồi nãy ta nhìn thấy cô có vẻ đang mong chờ ta tới thì phải đúng không!?Cô e ngại tiếp tục đọc sách,nói.- Có sao!Ngài nói thử lí do xem!!Anh cười nhẹ nói.- Bởi vì cô ....Cô gấp sách lại suy nghĩ:-Tại sao mình lại nhìn ra ngoài mong chờ anh ta vậy nhỉ, ."Cô cười đáp lại- Mà cũng chả có lý do gì đâu xin ngài đừng bận tâm.Anh nhìn cô đầy nghi hoặc trả lời:- Thật vậy sao! Ta có khá nhiều phần của " chân kinh tự cổ" không biết cô đây có hứng thú hay không?Mắt cô sáng lên nhìn anh- Ồ!Thật sao !Anh cười:- Mai ở đây ta mang tới cho cô vài cuốn nhé.Cô nhìn anh rồi đáp.- À cảm ơn anh.

Phiền anh rồi Hàn Lâm đã lén cho thuốc mê vào ly nước của cô, đưa cô nói:- Nàng đi đường dài chắc mệt lắm, nàng uống nước nghỉ ngơi điCô giả vờ cầm ly nước ,giơ lên cho Thái tử xe,nói.- Cảm ơn thái tử, ngài ra ngoài trước đi !Tôi muốn nghỉ ngơi!Thái tử vừa đi ra vừa nhìn theo cô,xem cô đã uống ly nước đó chưa- À...được rồi!Cô nhờ nô tỳ gọi Nhược Giai tới.

Cô đưa ly nước có thuốc của cô cho Nhược Giai:- Muội muội, nhìn muội xanh xao và chắc mệt lắm nhỉ.

Nào uống chút nước điNhược Giai không nghi ngờ gì mà cầm ly nước .- Cảm ơn tỷNhược Giai uống cạn ly nước rồi ngất đi trong phòng cô.

Cô thay y phục của mình cho Nhược Giai, nhếch mép cười.-" Nhược Giai, tỷ đã giúp muội có được thái tử rồi đó.

Lục Tranh ,em đi gọi thái tử tới đây đi!Nô tì Lục Tranh tuân mệnh.- Dạ vângThái tử bước vào thấy Nhược Giai nhưng lại tưởng lầm là Lục Thiên.

Hắn bế Nhược Giai lên giường, rồi mới phát hiện ra đó không Lục Thiên.

Lục Thiên nấp trong bóng tối lấy chiếc khăn được tẩm thuốc bịt mũi, miệng của hắn.

Chỉ trong vài giây hắn đã ngất đi.

Cô đặt hắn trên giường cởi y phục của hai người họ đắp chăn lên cho hai người họ thì thầm bên tai họ rằng:- Kết cục của phản diện các người vẫn còn nhẹ, ta sẽ cho các người tận hưởng cuộc sống: sống không bằng chết.Trình Quân nằm trên cây nhìn xuống phòng của cô và chứng kiến mọi việc.- Nàng cũng mưu mô thật đấy.Sáng hôm sau, Trình Quân bước tới chỗ cô thì thầm hỏi:- Họ thế nào rồiCô thắc mắc nhìn anh:- Họ gì cơ?Anh cố tình gợi ý cô về việc hôm qua.- Ý ta là cặp đôi bị cô đánh thuốc giờ chưa tỉnh ở phòng cô kia kìa.Cô giật mình nhìn anh.

Anh trả lời:-Ta sẽ không nói ai đâu.Cô cười nhẹ, thản nhiên trả lời:- Còn đang ôm ấp nhau trong phòng đấy.Anh ghé sát tai cô hỏi.- Không phải hắn là hôn phu của cô sao? Sao cô làm vậy thế nhỉ?Cô tức giận ,căm thù thái tử.- Hôn phu gì chứ, bây giờ tôi chỉ muốn trả thù bọn họ thôi.Anh cười nhìn cô rồi đặt chồng sách lên bàn.- Ta cho cô đấy, lần sau gặp lại.Cô nhìn anh.- Cảm ơn ngài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui