Chuyến bay của Quân cất cánh lúc 2 giờ chiều…. không có quá nhiều lưu luyến của anh nơi đây bởi anh chẳng còn nhớ gì nhiều… đơn giản là những người quan tâm anh trong thời gian vừa qua: Dì Ngân, Mai, trương Thiếu Hạo, bác Nhiên… chắc chắn anh sẽ rất nhớ họ….
- Vậy là thằng Quân cũng rời khỏi đây rồi! – ba Lâm thở dài…
- Vâng! Không biết thằng nhóc có thích nghi được không? – Dì Ngân cũng lo lắng nhìn theo chiếc máy bay vừa cất cánh
- Mọi chuyện sẽ tốt thôi! Nhưng hai đứa liệu có tìm được nhau không?
- Chỉ cần chúng yêu nhau thực sự! tôi tin! Cách trở đến mấy chúng cũng tìm được nhau! Đến lúc đó, tôi sẽ tán thành chuyện của chúng!
- Tôi cũng vậy… mọi ân oán nên được hóa giải
Thời gian, có thể khiến mọi thứ bị xóa nhòa…. Nhưng… tình yêu vẫn âm thầm tồn tại… dù hai con người … ở cách xa nhau 5580km! – một con số không nhỏ nhưng chẳng đáng là gì nếu trong tim họ có nhau!
Hai năm sau…
Lâm giờ đã trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng. Những bản thiết kế của cô vang danh khắp các sàn catwalk ở Anh – một đất nước có chút gì cổ kính…. nhưng cô không thích thế! Cô thích một nơi năng động hơn, tươi mới hơn và cô đã chọn Mĩ…
- Ba ak? Con qua Mĩ rồi ba! – Lâm gọi điện thông báo cho ba cô khi vừa đặt chân xuống sân bay
- Sao? Qua mĩ rồi ư? Tại sao vậy? không phải con vẫn ở Anh sao?
- Con thích Mĩ hơn ba ak!
- Tùy con thôi! Nếu con thích!
Cúp máy, ông bất giác bật cười! con gái ông đã qua Mĩ – nơi đó có Quân. Và ông tin rằng, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn!
Lâm đang phỏng vấn cho một công ty thời trang nổi tiếng. Cô muốn đường đường chính chính chứng tỏ năng lực của mình chứ không phải nhờ tiền và các mối quan hệ
(những lời nói bằng tiếng anh sẽ viết in hoa)
- LÍ DO CÔ XIN VÀO LÀM Ở CÔNG TY CHÚNG TÔI?
- TÔI MUỐN KHẲNG ĐỊNH MÌNH!
- GIA THẾ NHÀ CÔ KHÔNG TẦM THƯỜNG! VẬY TẠI SAO CÔ PHẢI LÀM NHƯ VẬY?
- THAY VÌ LÀ MỘT BÔNG HOA, TÔI MUỐN LÀM MỘT LOÀI CỎ DẠI! SẼ TỐT HƠN
Họ gật gù… có vẻ cô đã chừng minh được mình qua những câu trả lời quá sắc sảo!
-CHÚC MỪNG CÔ! HI VỌNG CHÚNG TA HỢP TÁC TỐT!
Cô đã được nhận vào M2B (viết tắt của Mê Big Bang… là lá la…)– một công ti thời trang đứng đầu thế giới, hội tụ các nhà thiết kế tài năng bậc nhất… chỉ có thể ở đây, cô mới thể chứng tỏ mình….
Cuộc sống dường như dễ chịu hơn với cô. Được làm việc hết mình…
Còn Quân!
Bây giờ anh đã là giám đốc của TOP chi nhánh Mĩ… một vị giám đốc trẻ tuổi chưa từng có trong lịch sử công ty. Nhưng anh cũng khiến cấp dưới kính nể vì cách làm việc quyết đoán, khả năng lãnh đạo và một trí tuệ hơn người…
- VIỆC XÂY DỰNG TRUNG TÂM MUA SẮM Ở LOS ANGELES THẾ NÀO RỒI TRỢ LÍ JONE?
- DIỄN RA THUẬN LỢI THƯA GIÁM ĐỐC!
- VẬY CÒN DOANH THU THÁNG NÀY, TRƯỞNG PHÒNG KINH DOANH!
- TĂNG 20% SO VỚI THÁNG TRƯỚC!
- RẤT TỐT!
Mọi việc diễn ra suôn sẻ, nhưng….
Điều đáng tiếc nhất là anh vẫn chưa lấy lại được trí nhớ. Có một khoảng trống hẫng hụt trong tim anh mà chẳng ai có thể lấp đầy. anh không biết đó là ai nhưng anh cứ có những ý nghĩ mơ hồ về người đó! Một người con gái? Chắc vậy! người anh yêu chăng? Có lẽ anh của ngày xưa đã yêu ai đó nhiều đến mức người đó – dẫu anh không còn nhớ mặt nhưng vẫn nhớ, vẫn nghĩ về người đó không nguôi! Một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc quá lưng…. Thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh. Có điều, cô ấy luôn quay lưng về phía anh, anh có gọi bao nhiêu cũng chẳng quay lại….
- ANH TRÔNG RẤT TUYỆT NHƯNG SAO LẠI ĐỘC THÂN ĐẾN GIỜ!
- CHẮC CHƯA PHẢI LÀ LÚC NÀY!
- CÓ CẦN TÔI GIÚP?
- KHÔNG… KHÔNG CẦN ĐÂU!
Cuộc đối thoại của Quân và Jone, trợ lí thân cận của anh. Chính Jone cũng không hiểu vì sao một vị giám đốc đẹp trai, tài năng, giàu có như Quân lại chưa có bạn gái…
Bar Night:
- TẠI SAO LẠI ĐẾN ĐÂY? – Quân hỏi, anh khá ngạc nhiên khi Jone nằng nặc kéo anh đến đây
- TẠI SAO KHÔNG? BIẾT ĐÂU ANH CÓ THỂ QUEN MỘT VÀI CÔ GÁI XINH ĐẸP! – Jone vẫy tay, gọi ra 2 ly rượu đắt tiền
Quân thở dài…
Sức hút của Quân thật không nhỏ. Anh chỉ ngồi uống rượu thôi không nói lời nào mà khiến bao nhiêu cô gái để ý… Một cô gái- có vẻ đã có bạn trai- cứ liếc nhìn Quân suốt làm anh hơi khó chịu! người bạn trai của cô ta cũng khó chịu không kém. Tự trọng của một người đàn ông khiến anh ta bước về phía Quân:
- TÔI CÓ THỂ UỐNG VỚI ANH MỘT LI?
- …
- MỜI!
- ….
- THẰNG KIA! SAO MÀY KHONG NÓI GÌ?
- XIN LỖI! CHẮC ANH QUÁ SAY! TÔI KHÔNG MUỐN NÓI CHUYỆN VỚI NGƯỜI SAY..
Bar Night ầm ĩ lên ngay sau đó. Người đàn ông hùng hổ xông vào Quân như một con mãnh thú. Quân chỉ né chứ không đánh trả, anh không muốn làm bất cứ điều gì có hại cho công ty!
- ANH NÊN ĐI KHỎI ĐÂY!- Tiếng Jone gấp gáp vì phải năng người đàn ông đó lại!
- THÔI ĐƯỢC! CẬU CẨN THẬN! –Quân nói rồi đi! ở đây quá rắc rối
Nhưng hắn ta đâu chịu buông tha, đàn em của hắn ta dễ dàng tẩn cho Jone một trận rồi nhanh chóng đuỏi theo Quân…
- Chết tiệt! thật rắc rối! – Quân bực mình, nếu bây giờ anh không phải Giám đốc của T.O.P thì đã quay lại nện cho bọn người đó một trận cho chừa cái thói ỷ đông hiếp yếu rồi!
- NHANH LÊN! THẰNG ĐÓ KIA KÌA… – tiếng hắn ta theo ngay phía sau…
Quân chạy nhanh hơn, vòng qua mấy con đường, nhưng chưa cắt được đuôi bọn chúng… không được! cứ thế này không chết vì bị bọn chúng đánh anh cũng chết vì mệt mất… có cách nào hay hơn không?
Và mọi chuyện lại diễn ra, tựa hồ như một kịch bản được đóng lại mà diễn viên là những con người đó của 3 năm sau!
- Please help me! – Quân chạy lại phía một cô gái gần nhất, nép sát vào bức tường.
Cô gái đó ngạc nhiên đến mức khong nói được gì. Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc gấp gáp của Quân.
Có chút kí ức gì đó chạy xoẹt qua đầu cô gái!
“….
- “…..Làm ơn giúp tôi…
- Tại sao tôi phải giúp anh… ? – cô gái đó quắc mắt
Làm ơn.. chỉ một chút thôi mà…
…”
chuyện này… hình như cô đã thấy ở đâu dó hoặc chính cô đã gặp rồi! mọi chuyện quen lắm…! Cô gái lắc đầu, vội xua tan cái ý nghĩ vừa đến đó…
Tuy nhiên, cái tính đỏng đảnh tiểu thư lại trỗi dậy. Anh ta là ai mà dám ôm cô giữa đường phố?
- Á! – Quân réo lên, anh vừa bị cô gái đó dầm gót giày vào chân. Tiếng la của anh thu hút mọi ánh nhìn và tụi côn đồ lập tức đánh hơi được
- C Ô LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY? – Quân nhăn nhó
- AI CHO ANH ÔM TÔI?
- TÔI ĐÃ BẢO GIÚP TÔI MÀ!
- KHÔNG THÍCH
Giờ thì mọi chuyện hay rồi, bọn du côn đã thấy mặt anh và cười lớn lên hả dạ….
“ A…aa… Cái cô gái này…!”
Anh vội kéo tay cô ta chạy thục mạng. Nếu còn chần chừ thì khong những anh mà cô cũng chết luôn!
- XE CÔ ĐÂU?
- ĐẦU KIA! – Cô gái chỉ về phía một chiếc xe đỏ nổi bật
Chỉ khi yên vị trên chiếc xe và phóng ra xa chỗ đó, anh mới thở phào nhẹ nhõm và dừng xe lại
- Anh là người Việt Nam?
Quân ngạc nhiên khi cô gái đó cũng là người Việt.
- Phải!
- Tuy đồng hương nhưng anh đừng mong tôi giúp anh! Xuống xe đi! – cô gái ấy vẻ như tức giận!
- Thật là… chuyện lúc nãy… – Quân chợt nhớ ra – Za… sao cô lại đánh tôi!
- May là tôi chưa giết anh đó…! Dám động vào người tôi rồi khiến tôi phải chạy như ma đuổi…
- Cô…
- Cô cháu gì nữa! xuống xe đi!
- Xuống thì xuống! – Quân hùng hổ. Anh mới đặt chân xuống đất cô gái đó đã phóng xe đi khiến Quân ngẩn tò te, anh còn định cảm ơn co ta nữa!
Thò tay vào túi quần định lấy điện thoại… “Chết tiệt!” – Quân la lên, anh để quên điện thoại trên xe cô gái khó tính kia rồi… Báo hại anh phải quốc bộ một đoạn khá xa mới bắt được taxi..
ô gái đó… một lần nữa… lại là Lâm!
Đêm về… Lâm trằn trọc mãi….
Người con trai đó, hình như cô đã gặp… cô nhíu mày… là ai nhỉ?
Cô nhớ lại giây phút lúc …. Cái giây phút mà người đó nép vào người cô… một chút lạ lẫm… một chút thân quen…
“Please help me!” – Làm ơn giúp tôi! – câu nói này vẻ quen quen…
Cô chịu thôi, không nhớ nổi trong quá khứ cô làm những gì mà bây giờ không nhớ nổi nữa…!
- Chết tiệt! sao trên đời lại có người con gái như vậy nhỉ? Đẹp trai lai láng vậy mà làm ngơ… ! – Quân tự ngó mình trong gương… ax… sau 3 năm cái level tự sướng vẫn không hạ nhiệt!
Bỗng anh khựng lại…
..
..
..
Hình như mùi hương trên tóc người ấy còn vương lại trên tay anh… mùi hương đặc biệt…
..
…
…
- A lô – tiếng 1 cô gái đang ngái ngủ
- Chào cô… tôi là chàng trai tối qua! – Quân nhã nhặn
- Thì sao?
- Tôi… – anh bắt đầu bối rối…. – để quên điện thoại trên xe cô rồi…
- Rồi sao? – có vẻ Lâm thấy như bị làm phiền vậy
- Tôi có thể gặp cô…
- Thôi được! chiều nay 3h ở Angel DS nhá…
- Ok..
Vứt cái điện thoại trên giường… cô chìm dần vào giấc ngủ… Người con trai đó thật đáng ghét mà…
- cô đến rồi sao?
- Điện thoại anh nè. –Lâm chìa ra… nhanh gọn lẹ …
- Cảm ơn!
- Vậy tôi đi đây|! – Cô gái vội vàng đứng
- Ê… cô cứ vậy mà đi hử?
- Không thế thì sao……..
- Tôi…
Lâm bỏ đi… Quân chạy theo….
- Này! Sao cô khó tính thế… tôi… tôi định mời cô ly café thôi mà… – Quân phân bua…
- Tôi không rảnh… – Lâm buông một câu xanh rờn…
- Cô tưởng tôi rảnh chắc.. cô có biết tôi….
Quân đang định nói anh là giám đốc của T.O.P thì….
- Cẩn thận!
Một chiếc ô tô từ đâu lao đến, nhằm phía Lâm chạy… Nhưng Quân đã nhanh hơn, kịp kéo cô vào lòng mình…
Đôi chút ngượng ngùng khi giây phút hai người chạm vào nhau…
- Thôi được! Đi thôi… lần này tôi mời! – Lâm chép miệng, tỉnh bơ sau khi được Quân cứu trong gang tấc…
- Thế có phải hay không? – Quân đắc chí…
- Cô cũng uống đen ak? – Quân tỏ ra hơi ngạc nhiên
- Thế tôi không được uống sao?
Lâm cúi lại gần phía anh, nhìn nhìn, ngó ngó… ra điều suy nghĩ nhiều lắm:
- Trông anh quen lắm… hình như tôi gặp ở đâu rồi!
- Tôi cũng thế! Thấy cô quen dã man… – Anh gãi đầu, chi tay về phía cô – Cái mùi hương trên tóc cô cũng quen nữa…!
Hai người cùng đuổi theo một suy nghĩ, không biết người đối diện là ai, lúc sau cả hai reo lên như một phát minh vĩ đại:
- Chúng ta nhất định quen nhau! ^^ (tất nhiên rồi, ngố ơi là ngốc ạ)
- Hình như anh làm chuyện gì có lỗi với tôi hay sao ý… – Lâm lại nhíu mày…
- Sao cô nói vậy? nè.. tôi công dân lương thiện nha…
- Không vậy sao tôi thấy anh khang khác ý… cảm giác… không giống như người bình thường… – cô thật thà thú nhận
Quân vội giơ hai tay lên phân bua… “ Nè… tôi chuẩn men nha!”
- không.. không… ý tôi là cảm giác đối với anh ý…
- vậy chắc kiếp trước cô mắc nợ tôi rồi! – Quân kết luận thẳng thừng…
- hứ..! tiểu thư tôi mà lại mắc nợ anh ak.. mơ đi !
- để tôi đưa cô về…! – ánh mắt Quân đầy vẻ lương thiện
- thôi khỏi! tôi có xe mà…
- sao cô cứ có ác cảm với tôi vậy!
- anh có làm sao tôi mới vậy chứ! Đánh nhau trong bar đến nỗi phải chạy… – Lâm nhếch mắt thấy ghét, lên xe vội phóng đi, bỏ mặc chàng Quân đứng chôn chân chết lặng…
“Tất cả cũng chỉ vì tôi quá đẹp trai thôi mà!” – Quân hét to lên làm vài người đi đường tưởng… đẹp trai vậy mà bị khùng… tội thằng bé…
(p/s: tác giả ăn theo “một vài sự kiện” !!!)
Đọc tiếp: Đại tiểu thư và chàng lưu manh – Chương 16