- Thiết Lâm! Con đi đâu về? sao lại bỏ đi giữa chừng vậy hả? có biêt ba mất mặt lắm không? – Ba cô tức giận nói
- Con mệt!
- Lại đi gặp thằng Quân đó chứ gì?
Nghe ba nói mà cô ngạc nhiên: “ba theo dõi con?”
- Phải! và ta không muốn con qua lại với tên lưu manh đó nữa
- …
- Lâm! Con có nghe ba nói không đó hả?
- …
- Lâm!
- Ba đừng có gọi anh ấy như vậy! anh ấy không như ba nói đâu! Ít nhất còn hơn Trương Thiếu Hạo! và con nói cho ba biết, có chết con cũng không lấy hắn ta|!!- Lâm cương quyết
Bốp!
- Tuần sau con và Thiếu Hạo sẽ đính hôn, con không muốn cũng vậy thôi!
- Con ghét ba! Nếu có mẹ ở đây mẹ sẽ không cho ba làm như vậy!! – nói xong cô bỏ lên phòng bỏ mặc ba cô ở lại
Cô mới nhắc đến mẹ – người đã mất 15 năm về trước không rõ lí do. Hình như ba cô biết nhưng không muốn nói cho cô. Mẹ Lâm rất đẹp.Mọi người đều nói cô rất giống mẹ. Mẹ là người rất yêu thương cô. Hồi nhỏ, mỗi khi cô làm gì bị ba rầy là mẹ lại chạy đến ngăn, ôm cô vào lòng. Nghĩ đến mẹ. cô lại òa khóc. Tại sao ba luôn ép buộc cuộc sống của cô vậy? Qua Anh du học, về nước. rồi đến chuyện đính hôn nữa…ba cứ tự làm theo ý ba mà không quan tâm suy nghĩ của cô……
Cô khóc… khóc mãi…. Đến khi ướt đầm cả gối… mệt quá, cô thiếp đi.
Lúc đó, ở dưới lầu….
“Lâm! Ba xin lỗi! Ba chỉ muốn tốt cho con! Con – tốt hết là đừng có quan hệ gì với thằng nhóc đó!”
Quân trở về nhà sau một ngày mệt mỏi. Cuối cùng anh cũng nói ra tình cảm của mình. chợt nghĩ về Lâm. Về chuyện đính hôn của cô anh thấy nhói đau! Liệu có phải anh đã sai khi nói ra tình cảm của mình? Cái tình cảm không bao giờ có kết quả hay chỉ làm cô và anh đau khổ thêm? Anh là cái quái gì cơ chứ? Không tiền bạc, không địa vị… – anh bất giác nhếch miệng cười – trong khi cô quá hoàn hảo? rồi cô sẽ đính hôn với hắn ta…. Tuy cô không yêu hắn nhưng quan trọng – hắn mới thuộc tầng lớp của cô, hắn với cô mới môn đăng hộ đối…. còn anh…. Cười trong đau khổ…. Anh không biết rồi ngày mai sẽ ra sao nữa…..
Lâm tỉnh dậy. mắt cô sưng húp vì khóc nhiều. Vội vàng chạy lại bàn trang điểm, đánh một ít phấn, cô không muốn làm Quân lo lắng. Có thể những ngày này là những ngày cuối cùng cô được ở bên cạnh anh….
Lâm bước xuống xe, vô tình lại gặp anh. Tình cờ quá! Lấy lại giọng vui vẻ, cô ý ới:
- Quân! Chờ em với!
Quân mỉm cười.
“ Lâm! Em không cần gượng cười vậy đâu! Em có biết làm vậy em càng đau không? Anh là một đứa ******** vì đã không bảo vệ được em!” – Quân đứng chôn chân, suy nghĩ
“ Không! Quân! Em thực sự rất vui. Cảm ơn vì anh đã thích em! Cảm ơn những việc anh đã làm cho em. Cảm ơn anh vì tất cả….” – Lâm tiến dần lại chỗ anh… cô cũng như Quân giấu chặt dòng suy nghĩ của mình
- Nè! Em catwalk đó ak? Sao lâu vậy! – Quân giả đò nhăn mặt
- Hơ! Thích gì nữa đây….? Không đi được như em nên GATO ak?
- Không dám! Đi như vậy có cháy nhà chắc đen thui từ lâu rồi!- Quân cũng chẳng vừa…
- Hay đấy! hôm qua mới tỏ tình với người ta bây giờ trù dập vậy đấy!
- …- Quân ú ớ
-
Lâm ôm miệng. cô mới nói cái gì vậy? Gì mà tỏ tình cơ chứ. Ngại quá….nhìn sang Quân, anh cũng đỏ mặt không kém. Giả bộ vội vã, anh nói:
- Nhanh lên! Sắp trễ giờ rồi!
- Uk! Nhanh lên!
Cả anh và cô đều chạy đi
..
..
…
- Chuyện gì mà anh Quân hớt hải vậy nhỉ? Còn 30 phút nữa mới vô học cơ mà ! – Girl 1
- Ukm… tui thấy mặt anh tái mét ak? Chắc trúng gió! Tội nghiệp! sao không để tui bệnh thay anh ấy chứ! – Girl 2 ( bó tay, hám trai vậy là cùng)
- Ukm… mặt em Lâm cũng sao sao ý! Không tươi như mọi ngày! – Boy 1 xen vào
- Tươi.. tươi cái đầu ông ý! Cô ta sắp đính hôn với anh Thiếu Hạo rồi kìa! Chẳng sướng như tiên ! – Girl 3 bĩu môi nói
- Hả? bà nói gì cơ….
- !@#$%^&*())_
- !@#$%^&^%$#@#*(&^%$
- YÊN! – Girl 3 hùng hổ – tin chính xác đó
- Sao bà biết? – girl 1 buồn bã. Dù mê anh Quân nhưng nghe tin Thiếu Hạo sắp đính hôn, cô ta không khỏi tiếc thương (!?!)
- Tui mà! Gì chẳng biết – girl 3 tự hào
- Thôi đi! Lần trước bà bảo thằng Quân cặp với con Mai đâu phải đâu! Tụi nó chỉ là anh em họ! Ngồi đó mà vớ vẩn….. – boy 2 nói
- Rồi! để xem! – girl 3 thách thức
Tin Thiếu Hạo và Thiết Lâm sắp kết hôn rộ khắp trường. Trương Thiếu Hạo đã đạt được mục đích, lẽ ra hắn phải vui lắm nhưng khốn nỗi, hắn cứ nghĩ về Mai suốt, muốn nghe cô ấy nói gì về chuyện này. Đang đi lang thang, lại gặp được Mai, hắn ta tí tửng chặn đường cô.
- Tránh ra! – Cô nói
- Không!
- Anh điên hả? tự dưng chặn đường tôi! Muốn nói gì thì nói lẹ đi! Tui bận…
Thiếu hạo lắc đầu ngán ngẩm, xem ra anh đã lầm, cô dữ tợn hơn anh tưởng, thế mà trước giờ hắn nghĩ cô thôn quê chất phác hiền lành lắm!
- cô nghe gì chưa?
- Nghe gì?
- Thì… thì chuyện đính hôn của tôi đó! – hắn ta bỗng ngập ngừng
- Có nghe qua! – Mai lãnh đạm nói
- Cô thấy sao? – hắn ta hỏi ý thăm dò
- Tiếc – cô cụt ngụt, chính xác cô không biết tại sao mình như thế khi trước giờ chưa bao giờ ăn nói như vậy. Cứ nhìn thấy anh ta lúc này là cô lại tức giận
- Cô tiếc… tiếc gì…. – hắn ta cố hi vọng, biết đâu được…..
- Tôi thấy tiếc cho chị Lâm tốt vậy mà vớ phải anh… thiệt bông hoa nhài cắm …….. mà thôi! Anh Quân bảo trừ những điểm xấu ra anh cũng có một hai điểm tốt, mong là chị ý đỡ khổ! – Mai thản nhiên tua một lèo
- Hả? – hắn ta ngệt mặt
“ không thể tin mới có mấy ngày mà cô ta thay đổi vậy! bữa trước còn hiền khô mà! Không biết thằng đó cho cô ta ăn gì mà thay đổi chóng vánh thế không biết! cái gì mà trừ những điểm xấu ra anh cũng có một hai điểm tốt….. bông hoa nhài cắm ……phải lôi đầu thằng đó ra mà hỏi mới được….ủa… cô ta đâu rồi..?? – hắn ta cứ lầm bầm một mình không để ý Mai đã đi từ bao giờ…
Lại cái giờ văn. Giọng bà cô vẫn đều đều. Quân chán nản, đầu óc anh lúc này chỉ có Trịnh Thiết Lâm thôi! Làm sao giờ? Chắc bùng thôi……
Đang tập trung nghĩ kế….
- Thưa cô cho em gặp bạn Quân! – tiếng Thiếu Hạo dõng dạc
Thấy boy đẹp là tươm tướp như gà mắc đẻ, bà cô chạy ù ra… hắn ta thì thầm cái gì đó vào tai bà ta, xem chừng quan trong lắm. Bà ta lắp bắp, vội chạy vô gọi Quân:
- Quân! Em mau về đi! Dì em có chuyện chắc không qua khỏi… Thiếu Hạo mới nói cho cô biết….
Quân khẽ nhíu mày sau đó nở một nụ cười đểu: “Trương Thiếu Hạo ư???”
Sau đó anh vội tỏ ra cuống quýt, sợ hãi…lắp bắp hỏi lại:
- Cô nói sao? Dì em ư….em… em xin phép…
Rồi giả bộ đau khổ đi ra ngoài, công nhận diễn xuất của ông này phải được trao giải oscar mới đúng. Diễn y như thật.
Ngoài cửa có một người cười đắc ý : “ Nhìn cái mặt hắn ta kìa!!”
Mới ra khỏi cửa lớp, Quân đổi mặt luôn ( nhanh thế!)… Trương Thiếu Hạo thấy thế vội đuổi theo:
- Nè! Mày bỏ mặc bà dì của mày vậy hả?
- Hơ… ai chứ Trương Thiếu Hạo mày nói thì cho tiền tao cũng không tin! – Quân cười đểu hết mức
- Thông minh đó! – Hắn ta đã quá coi thường Quân rồi..
- Café không? – Hắn ta mở lời
- Mày mời tao ý hả? chẳng biết hôm nay mưa gió bão bùng gì đây không? – Quân lại cười
- Đi không thì bảo? hay mày sợ?
Chiêu khích tướng chưa bao giờ thất bại…
- đi thì đi… sợ gì?
Tại GTOP café ( hé… nghiền nhất couple này ) …
- Cho tôi ly đen!
- Tôi cũng vậy!
Quân dựa lưng vào cái ghế, nheo mắt hỏi Thiếu Hạo
- có việc gì mày gọi tao ra đây? Không lẽ nhớ tao không chịu được?
- thôi mày, tao menly thế này cơ mà!
- Thế sao?
- Ak này… mày cho con Mai ăn gì mà ăn nói lếu láo thế! Không khác gì sư tử cái – hắn ta bỗng hăng máu
- Ăn gì là ăn gì? Cô ấy nói gì với mày
- Mày… tại sao mày lại nói với cô ấy tao trừ những điểm xấu ra cũng có một hai điểm tốt? mày… được lắm Quân!
- Haha… hóa ra chuyện đó! Không đúng ak? Nó hỏi nên tao nói thôi? Mà sao mày cứ nói về nó hoài vậy? không lẽ kết rồi! – Quân nói lớn, đùa thôi chứ anh cũng không mong em họ mình dính dáng gì đến tên đào hoa này hết
- Có lẽ… một chút…. – Trương Thiếu Hạo thở dài… – Tao cũng không biết nữa
- Thôi đi cha! Tha cho nó! Nó còn ngây thơ lắm làm sao chịu nổi đứa cáo già như mày… mày có đầy em chân dài đó thây! Thèm gì đứa ngốc như nó! – Quân bắt đầu lo sợ cho Mai
- Tụi nó đâu giống Mai được – Hắn ta lại thở dài, nhìn qua Quân khi anh đang tỏ thái độ muốn nói rằng : “ điều đó là tất nhiên rồi!”
Trương Thiếu Hạo nhìn ra cửa sổ, thẫn thờ. hành động đó không qua nổi mắt Quân. Dù không ưa gì tên này nhưng nhìn thấy bộ dạng này của hắn anh cũng mủi lòng vì biết rằng hắn nói thật. Thái độ của hắn y chóc của anh khi nghĩ về Lâm. Lại nói đến cô rồi… hix… hình như cô luôn hiện diện trong đầu anh 24/24 …
Quân thở dài… Trương thiếu Hạo quay ra, chừng hiểu ý:
- chuyện đính hôn…. Tao… thực ra chỉ muốn trêu mày thôi chứ tao vs cô ta…. Có gì chết liền ak? – hắn ta vội thanh minh
- hừ… tao đâu có ngu mà tin mày với cô ấy có gì…. – Quân trầm ngâm. Bỗng chợt nhơ ra điều gì đó, anh quay lại. giơ nắm đấm:
- thằng khốn! không yêu mà dám đòi đính hôn với cô ấy! tao muốn giết mày quá!
- Hihi…. – Thiếu Hạo tỏ vẻ nai hêt sức
- Giờ mày tính sao? – Quân sốt ruột
- Tínha sao nữa! tao đến nói với Bô Lâm hủy hôn chứ sao? Thông tin tao bịt hết rồi! – hắn ta tỏ vẻ bình thản hết sức
- Hơ… mày giỏi! chuyện hôn nhân đại sự mà đùa được vậy đó hả? tao… tao sút cho phát bây giờ….
- Thách…
- Mày..
Hai ông này thiệt! khi tức thì có thể đánh nhau điên luôn… giờ thì bingu không chịu nổi ( hix… nhắc tới bingu tớ nhớ anh già của tớ quá… ai là v.i.p mới biết ai là “ anh già” … hêhhe). Giờ chắc hai ông này trở thành bạn thật sự rồi ! đúng là con trai! Giận dễ mà tha cũng không khó!
Tối hôm đó…
- Lâm! Lát nữa Thiếu Hạo qua đây chở con đi mua nhẫn đó! Chuẩn bị đi…. – tiếng ba Lâm đều đều
Cô thất thểu đi lên phòng. Chết tiệt! cô điên mất!
Bíp bíp…. 15 phút sau… kẻ cô không muốn gặp đã có mặt…
- này! Sao mặt cô như đưa đám vậy hả? bộ tôi ăn thịt cô sao?
- Ăn được đã đỡ… đằng này nhìn cái mặt anh tôi muốn sút cho cái! – lâm đốp lại….
- Hơ… ăn nói giống nhau thế!
- Anh mới nói gì ?
- Ak… không có gì…
- Đồ hâm! Tự dưng lẩm bẩm 1 mình
Khổ thân Thiếu Hạo, nãy giò bị chém không thương tiếc… trong lúc đó
- Dì ak? – Quân nũng nịu
- Không gì cháu chi hết! Cái Mai mới lên thành phố, chưa đi đâu! Giờ cháu đưa nó đi! Quá đáng lắm sao?
Quân tỉu ngỉu: “ dạ!”
Chà chà…. Liệu hai đôi này có gặp nhau không ta?
Đọc tiếp: Đại tiểu thư và chàng lưu manh – Chương 09