Nước mắt rơi dài trên má nàng,Tuyên Triệt cuống quýt không biết làm gì vội vàng ôm nàng vào lòng.
Cho dù người đó không phải là mẫu thân thật sự của nàng,nhưng từ khi linh hồn nhập vào thân xác này nàng đã coi bà là mẫu thân.
Nàng không ngờ bà còn có chuyện xưa như vậy,giá như nàng biết sớm hơn,nàng đã có thể hàm oan cho bà rồi.
Nàng sẽ sống thật tốt,sống cả cho bản thân mình và Nhược Khê đã mất kia nữa.
Nhưng nàng thở dài người gián tiếp hại chết nàng ấy giờ cũng có cuộc sống không tốt chút nào.
Tam công chúa được gả cho thế tử Lục Khởi,do ghen tuông, tranh đấu trong trạch thất.
Nàng ta hại rất nhiều thê thiếp sảy thai, bây quả báo không có con còn bị phu quân của mình ghẻ lạnh,đã mấy lần muốn hưu thê nhưng vì thân phận công chúa của nàng ta mà không hưu được.
Tứ công chúa thì cũng không ra sao,được gả cho Mộc tướng quân nhưng chưa được thời gian dài thì người này đã chết trận trở thành góa phụ,lại bị người nhà phu quân truyền ra tin đồn có tướng khắc phu.
Không một nhà nào dám đánh tiếng lấy nàng bây giờ cô đơn ở phủ công chúa.
Nói chung là nhân quả tuần hoàn báo ứng,làm việc ác sẽ nhận lại quả báo nhanh thôi,có lẽ vì điều đó mà trong thư mẫu thân không nói rõ người hại bà là ai,có lẽ bà đã bổ xuống được,nàng thở dài.
Mọi người nán lại ở chùa một buổi,bỏ công sức và thời gian lên đây rồi,Nhược Khê muốn ở lại dùng đồ chay cho các bảo bảo thêm một trải nghiệm thú vị.
Được vui chơi thoải mái,từng nụ cười nở trên môi các bạn nhỏ,Giai Tuệ và Giai Kỳ mặt đẹp như tranh vẽ ,mới có năm tuổi nhưng gương mặt đã có những nét thanh thoát tự nhiên,hai người là giống mẫu thân nhất.
Đến gần chiều muộn,mọi người thu dọn đồ đạc để chuẩn bị lên đường về không muộn,lần này do mang theo bảo bảo đi,vì sự an toàn nên Tuyên Vương điều động toàn bộ ám vệ đi theo,chuyện xảy ra với Thiên Kỳ là quá đủ rồi.
Lúc cả đoàn chuẩn bị xuống núi,bất ngờ một nữ xuất gia hòa nhã bước tới nói :
"Vương phi chẳng hay người có thể nán lại không ạ!,đại sư Hư Không muốn gặp người và Vương Gia ".
Nhược Khê quay sang khó hiểu nhìn sang Tuyên Triệt,lúc này chàng cũng đang ngỡ ngàng,một lúc sau chàng mới trầm tĩnh nói :
"Đại sư Hư Không từ trước đến giờ không hỏi thế tục,có lẽ nàng có duyên nên đại sư mới muốn gặp nàng,chúng ta vào thôi đừng để đại sư chờ lâu".
Hai người vào trong điện đã nhìn thấy một vị sư đứng ở đó, hai bên cùng hành lễ với nhau,đại sư liền nói :
"Ta làm phiền hai vị thí chủ rồi,nhưng ngày hôm nay thiên tượng kì lạ ta rất tò mò nên muốn giải đáp thắc mắc của mình,xin hai vị lượng thứ ".
Tuyên Vương và Nhược Khê trịnh trọng nói "
"Đại sư có việc gì xin cứ chỉ dậy ạ ".
Đại sư nhìn Nhược Khê một lúc lâu rồi nói :
"Ta có thể xem đường chỉ tay của thí chủ được không?".
Nhược Khê từ từ đưa bàn tay của mình ra.
Nhìn một lúc sau ,đại sư mới bất giác thốt lên :
"Thiện tai,thiện tai,thể xác và linh hồn tuy hai nhưng lại là một,vận cách thay đổi,trời đất vạn vật thật là một vòng tròn lớn, người thật là có mệnh cách quý nhân,thiên địa tuần hoàn ".
"Thí chủ có một đôi song sinh phượng hoàng niết bàn làm chủ hai phương,một người là phượng hoàng phương nam còn một người là phượng hoàng phương bắc thật kì diệu ".
Ông trầm ngâm rồi nói tiếp :
"Hai quý công tử còn lại trái ngược nhau ,một người là quan văn một người là quan võ,nắm chắc vận mệnh của đất nước trong tay ".
Rồi quay qua chắp tay nói :
"Cảm ơn thí chủ,ta đã hiểu được hiện tượng là của bầu trời ngày hôm nay rồi,ta xin phép có duyên sẽ gặp lại.
"
Nói rồi đại sư Hư Không cất bước đi chầm chậm vừa đi vừa tụng kinh,trên môi nở nụ cười.
Tuyên Triệt quay qua nhìn nàng không hiểu gì cả nhưng Nhược Khê lại toát hết mồ hôi.
Có thể vừa nhìn thấy nàng đã biết được thể xác và linh hồn của nàng rõ như thế không thể không coi trọng được.
Đến khi về đến hành cung nàng vẫn còn vang vọng tiếng nói của đại sư.
Theo lời của đại sư nàng đã ngầm hiểu ý nhưng nàng lại lo sợ,Tuyên Triệt khuyên nàng :
"Lời của đại sư nàng cứ biết vậy thôi,sau này sẽ rõ,nàng đừng suy nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì ".
"Các con còn nhỏ,chúng ta cứ làm đúng bổn phận của người làm thân mẫu,dậy dỗ chúng thật tốt,sau này mỗi người đều có số mệnh của riêng mình ".
Nhược Khê nghe thế thì cũng cảm thấy đúng,nàng gạt mọi lo âu của mình xuống,giờ việc trước mắt cứ sống vui vẻ đi đã còn sau này đã có sau này lo.
Hai người tắt đèn ôm nhau nằm ngủ,chờ đợi họ cái gì không ai biết trước được.
.