Đại Tiểu Thư Xuyên Không


Mười năm sau
"Dương Kỳ,đệ đứng lại cho ta,có nghe không hả ?".

Vừa đi vừa đọc sách trong sân đó chính là tiểu quận vương của chúng ta,lúc này chàng cũng đã lớn,thành một công tử nho nhã tuấn tú.

"Đệ mà còn đọc nữa có tin ta vứt sách đệ xuống hồ cho cá ăn không hả ?".

Dương Kỳ lãnh đạm nhìn lên thờ ơ nói :
"Tỷ thật là chiêu này dùng nhiều không thấy chán à,còn chiêu gì mới hơn không ?".

Giai Tuệ phải bước đến can ngăn giọng nàng nhẹ nhàng như chim hót.

Hai người thiếu nữ đứng song song nhau,cùng hai khuôn mặt nhưng tính cách thì khác nhau hoàn toàn.

Nhiều lúc chàng cũng phải giật mình vì hai tỷ tỷ của mình,họ đúng là tuyệt thế vô song,xinh đẹp không từ nào có thể diễn tả được.

Giai Kỳ phùng mang lên nói :
"Muội đã nói mấy lần rồi nhưng tên tiểu tử Dương Kỳ này không nghe,hôm nay lễ hội hoa tiêu,muội muốn đi xem,tỷ tỷ người nói với đại ca chưa ?".


Giai Tuệ nhẹ nhàng nói :
"Đại ca đã hứa sẽ về đúng giờ đưa chúng ta đi rồi ".

Rồi nàng quay ra hỏi Dương Kỳ :
"Đệ đưa bọn ta đi nhé,có ba người sẽ không vui,đệ biết tính của Giai Kỳ rồi đó lại chạy loạn lên không tìm được phụ mẫu lại trách phạt".

Dương Kỳ ậm ừ rồi nói :
"Đệ biết rồi,lúc đó sẽ đưa hai người đi ",
rồi từ từ xoay người rời đi.

Giai Kỳ tức điên lên nàng nói :
"Tỷ xem kìa lúc đầu nói thế đi cho muội đỡ phải khản giọng,chỉ có tỷ mới nói được tiểu tử đó thôi".

Giai Tuệ điềm đạm nói :
"Tính khí của Dương Kỳ muội không hiểu sao,thằng bé chỉ ưa nhẹ nhàng,muội đằng này cứ
thúc ép thì không bao giờ nghe cả ".

Giai Kỳ lè lưỡi cười :
"Tỷ dặn rồi nhưng muội cứ quên,nghe nói năm nay hội hoa đăng tổ chức to và đẹp lắm ".

Giai Tuệ cười :
"Tính cách này của muội không biết giống ai nữa,mẫu thân lo cho muội nhất đó ".

Giai Kỳ buồn phiền :
"Muội lại nhớ mẫu thân rồi,không biết người sắp về phủ chưa,lần này người đi khá lâu rồi ".

Giai Tuệ ngẩn người rồi nói :
"Lần này có lẽ hai người đi hơi lâu một chút,ta nghe đại ca nói lần này thiên tai nghiêm trọng,nhiều bách tính phải chịu đói chịu khổ nên phụ thân và mẫu thân phải cứu trợ nhiều ngày".

"Thôi muội chuẩn bị thay y phục đi,đại ca sắp về rồi chúng ta sẽ xuất phát,hôm nay sẽ dùng cơm bên ngoài ".

Gần chập tối Thiên Kỳ trở về ,bây giờ chàng đã là một chàng trai cao lớn,thừa hưởng các nét đẹp và cương nghị của phu thân.

Chàng lấy thê tử năm năm trước bây giờ đã có một bảo bảo vô cùng đáng yêu.


Chàng nhẹ nhàng nói với muội muội :
"Hôm nay hội nguyên tiêu sẽ đông nên Lân nhi ở nhà,mỗi đại tẩu của các muội đi thôi ".

Thê tử của chàng là đại tiểu thư nhà binh bộ thị lang,lần đầu tiên gặp nhau Thiên Kỳ ra tay đánh công tử nhà tể tướng cứu tẩu tẩu,thế là hai người thầm cảm mến nhau từ đấy.

Đoàn người lần lượt lên xe ngựa ,Thiên Kỳ dặn dò hai người phải bám theo không sẽ bị lạc,nếu lạc thì hẹn nhau ở Lan Tâm Phường do mẫu thân mở ra từ trước.

Hôm nay hội nguyên tiêu được trang trí thật đẹp và rực rỡ,người người đi lại tấp nập chẳng mấy chốc đoàn người lạc nhau.

Giai Tuệ từ từ tản bộ khắp nơi,may sao hôm nay nàng bắt Giai Kỳ phải đeo khăn che mặt ,nàng sợ dung nhan của hai người sẽ gây sóng gió không đáng.

Nàng đứng trên cầu,mặc một bộ xiêm y màu đỏ,làn gió tung nhẹ tà váy nàng,khăn che mặt tung lên hiện ra khuôn mặt kiều diễm vô song của nàng.

Dưới chân cầu một ánh mắt si mê đắm đuối nhìn nàng.

Bỗng đoàn người trên cầu xô đẩy nhau chen lấn,khiến Giai Tuệ loạng choạng bị đẩy nàng xém rơi xuống nước.

Một bóng hình bay lên kéo và ôm nàng vào lòng ,nhìn gần mới thấy làn da nàng thật trắng và mềm mại thoang thoảng mùi hoa ngọc lan.

Nàng nhẹ nhàng nói :
"Cảm ơn công tử đã cứu giúp ".

Chàng nhẹ nhàng cười nói giọng bá đạo :
"Ta nhận định nàng rồi,nàng sẽ là thái tử phi của Hiên Viên Kiệt ta ",rồi cười lớn quay đi trong sự ngỡ ngàng của nàng.


Giai Kỳ thì vui vẻ dạo khu chợ bán đèn lồng,bỗng tiếng động của quân lính vang lên hò reo :
"Bắt lấy thích khách ".

Giai Kỳ tò mò chạy theo,đến một khu vắng nàng bị người ta bịt miệng kéo vào,nàng giơ tay chống cự nhưng sức nàng không thể đánh lại,bất giác rơi khăn che mặt.

Bất giác người mặt áo đen ngẩn ngơ ra một lúc,khuôn mặt xinh xắn,cặp mắt to tròn đen láy,cái mũi cao và đôi môi đỏ mọng đầy yêu mị.

Chàng kéo nhẹ vào lòng rồi bá đạo nói :
"Nàng nhất định sẽ là thê tử của ta,nhớ kĩ ta là Lâm Hạo Thiên ",rồi xoay người bỏ đi trong sự tức tối của nàng.

Tên thuộc hạ chạy theo nói :
"Hoàng thượng ngươi tha cho nàng ta à,người đó đã đã nhìn thấy mặt ngài ".

Một ánh mắt sắc như dao nhìn sang,tên thuộc hạ cúi đầu im lặng.

Hai người hai phương,hai cô quận chúa đã có nhân duyên tiền định của mình,lời sấm của Hư Không đại sư đã đúng.

Hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận