Tiểu đạo cô từng vì thế mà len lén kêu ca với Thạch Kiên :
- Vì sao Hoàng đế ca ca có thể thành hôn, còn chúng ta lại không ?
Dựa theo luật pháp Tống triều, Triệu Cận đã có thể lấy chồng. Tuy rằng Thạch Kiên phản đối mười ba tuổi kết hôn, nhưng hắn có thể làm thế nào được. Hiện tại rất nhiều chế độ không hợp lý, nhưng động vào mỗi chế độ đều như di chuyển một ngọn núi lớn. Liên quan tới rất nhiều quan niệm tư tưởng và lợi ích. Hoặc giả như biến chuyển giống Vương An Thạch, thứ nhất hắn không thể có đượcsự ủng hộ của Hoàng đế như Vương An Thạch. Cho dù có hắn cũng không dám đụng vào, cách làm chỉ cầu lợi trước mắt chỉ hỏng việc, vốn không phải chuyện tốt.
Chập tối hôm đó, Thạch Kiên đương thảo luận cùng Thân Nghĩa Bân, đột nhiên Triệu Trinh mặc thường phục chạy vào nhà hắn.
Thân Nghĩa Bân vội vàng lánh đi, Thạch Kiên hướng về Triệu Trinh chúc mừng.
Nhưng Triệu Trinh lại nói:
-Hỉ cái rắm!
Nghe Triệu Trinh nói lời thô tục này, Thạch Kiên lấy làm kinh ngạc.
Triệu Trinh lại nói:
- Thạch ái khanh, ngươi nói xem Dung quận chúa có xinh đẹp hay không?
Thạch Kiên lại sửng sốt, hắn còn cho rằng Triệu Trinh yêu thích Triệu Dung, vội vàng nói:
- Bệ hạ, ngàn vạn lần không thể, đó là đường muội của người.
Triệu Trinh cũng sửng sốt, chẳng mấy chốc anh ta cũng hiểu được lời nói của mình đã khiến Thạch Kiên hiểu nhầm. Anh ta cười vang, mới đem nỗi buồn phiền mấy ngày hôm nay ra tiêu trừ nói:
- Ngươi nghĩ đi đâu vậy, trẫm cũng không thể súc sinh như vậy. Trẫm hỏi ngươi, trẫm ưng ý một nữ tử, không nhất thiết cho nàng làm hoàng hậu, nhưng cho nàng làm một phi tử dù sao cũng được chứ.
Thạch Kiên cười hì hì, tiểu Hoàng Đế này cũng biết nói chuyện yêu đương sao. Nhưng hắn nghĩ lại, không đúng, hiện tại Hoàng thượng đang tuyển tú nữ, nếu coi trọng cô nương kia sao không trực tiếp triệu tiến cung mà lại phải nói với mình. Hắn chần chừ nói:
- Có thể là có thể, nhưng nữ tử này không được có hôn ước với ai, hoặc là đã lập gia đình, bằng không người khác sẽ nói bệ hạ.
- Yên tâm đi, trẫm cũng không phải hôn quân như vậy.
Nói tới đây Hoàng thượng nhìn thẳng mặt Thạch Kiên nói:
- Thạch đại nhân, quan hệ của chúng ta có tốt không?
Thạch Kiên nhăn nhó cười, làm sao trả lời được. Chính là quan hệ đã từng rất tốt, nhưng hiện tại một người là quân, một kẻ là thần, sao có thể lôi kéo quan hệ bừa bãi. Việc này nếu truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến các đại thần can gián cho chết.
Triệu Trinh lại nói:
- Trẫm có được tính là học trò của ngươi không?
Thạch Kiên lại nhăn nhó cười, hắn nói:
- Bệ hạ, rốt cục người muốn thần làm gì, xin hãy nói thẳng.
Triệu Trinh cười hì hì nói:
- Trẫm cùng ngươi là anh em.
Đầu Thạch Kiên đổ mồ hôi.
- Vừa là thầy trò, bỏ qua quan hệ quân thần, trẫm có việc cần nhờ ngươi giúp đỡ, ngươi chẳng phải nên giúp sao?
Khi chưa xuyên việt, tư tưởng của Thạch Kiên thâm tâm chịu ảnh hưởng của Kim Đại Hiệp ( Thiên Long Bát Bộ), luôn cho rằng gián điệp Tây Hạ là lợi hại nhất. Không ngờ đi vào thế giới sau này hắn mới biết ý nghĩ đó của hắn là sai lầm. Kỳ thật so với tiền triều, cơ cấu và lý luận gián điệp Tống triều càng hoàn thiện. Chẳng những có đầy đủ cả một bộ gián điệp lợi hại chiêu mộ, nhiệm vụ, phân biệt, thưởng phạt hệ thống, còn có cả cơ cấu chuyên môn khổng lồ. Nhất là Hoàng Thành Ty, đây là đích thân hoàng thượng đảm trách, không thuộc các tam nha quản lý, thủ lãnh đại đa số là những hoạn quan thân tín Hoàng Thượng. Những người này nhiệm vụ chính là dò hỏi và hộ vệ. Hộ vệ thường cai quản phía trước điện và phải đảm bảo hoàng cung được an toàn. Những người tham gia đại đa số là những viên quan dũng mãnh, những đệ tử trung thành. Thế nhưng qua đợt phản loạn mùa xuân này, thì cách nói của loại người này cũng không đáng tin, bởi vì có rất nhiều người đầu phục Lôi Duẫn Cung, đương nhiên trong số đó có không ít là do bị mắc mưu, sau lại vì tính kiêu ngạo thành ra không thể thoát thân, bị bắt mà nghe theo Lôi Duẫn Cung an bài.
Mặc khác, Hoàng Thành Ti còn có một chức trách khác, chính là dò hỏi đại thần, quân lính, trinh thám dân tình, phòng bị gián điệp địch quốc. Theo một ý nghĩa nào đó thì điều này tương tự cẩm y vệ Minh Triều. Nhưng quyền hạn thì không lớn, quyền lực của hoàng thất Tống triều còn lâu mới bằng được triều Minh, Hoàng đế và cận thần làm việc vẫn còn cos kỵ nhiều thứTống triều lại có tổ chế, không dễ dàng giết đại thần, cho nên cùng loại Hoàng Thành Ti nhưng so với cẩm y vệ Minh triều thì loại này có phần ít nguy hại hơn. Đến nỗi rất nhiều người hậu thế đều không chú ý tới loại này tồn tại. Như năm trước cấm quân phá vụ án tham ô, Hoàng Thành Ti liền ra tay trợ giúp và thừa dịp can dự vào. Ngoài Hoàng Thành Ti còn có Xu Mật Viện. Nói là vì phục vụ cơ cấu quân lính. Thông qua thành viên các nơi hoặc là các nước mà đem tình báo dò hỏi lại đây. Tái thông qua Xu Mật hội nghị đưa phương sách dâng lên Hoàng Thượng xem qua, sau khi có quyết định, Xu Mật hội sẽ thực thi các phương sách đã đề nghị theo quyết sách của Hoàng Thượng. (các thành viên Xu Mật Hội từ tu mật khiến, phó, tam phẩm trở lên đều là những võ quan chiến công hiển hách, nguyên lão trọng thần, hay tam nha Đô Chỉ Huy sứ )
Mặc khác còn có một bộ phận tình báo địa phương khổng lồ. Nếu nói về quy mô, tổ chức tình báo, không gì sánh kịp Tống triều, tiếp theo đến Liêu quốc, sau đó mới đến Tây Hạ, điều này cũng là chuyện dể hiểu. Bởi vì thực lực của một nước cùng số lượng nhân khẩu quan hệ chặt với nhau. Tây Hạ không có khả năng thành lập cơ cấu có quy mô lớn như Tống triều được. Nhưng luận hiệu quả thì Tây Hạ cũng là tốt nhất.
Mấy năm nay Tây Hạ ngoại trừ dò hỏi kỹ thuật Tống triều, còn mua chuộc rất nhiều cả những hoạn quan trong hoàng cung. Như vậy nhất cử nhất động trong hoàng cung, Tây Hạ đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Đồng thời Tây Hạ còn tin Phật, vì thế Tây Hạ lợi dụng khi dân chúng hành hương về hướng phật về Ngũ Đài Sơn, đã phái rất nhiều gián điệp trà trộn vào trong đó, nhằm đúng các địa phương và biên quan Tống triều mà tiến hành quân sự, mặc khác vừa thám thính tình hình.
Tống triều cũng có hành động như vậy. Nhưng bởi vì Tống triều không có chủ tâm tấn công, nói cách khác là không có quyết tâm mở mang bờ cõi. Cho nên đối với những tình báo này không được coi trọng, những gián điệp liên quan cũng thế.
Nhưng Tây Hạ lại rất hậu đãi những gián điệp này. Bởi vậy khi đến thời khắc quan trọng, những gián điệp Tây Hạ đều không sợ chết, họ cố dò được càng nhiều tin có thể. Nhưng gián điệp Tống triều lại không được như vậy, mặc dù có rất nhiều gián điệp trà trộn vào những nước khác, nhưng bởi vì trợ cấp không đủ, không muốn vì triều đình mà bán mạng. Bởi thế nên nói tổ chức gián điệp Tống triều khổng lồ có khổng lồ, thành thục có thành thục, ở lịch sử Thượng Loại Ngạc chính là lợi dụng gián điệp làm cho Nguyên Hạo và các đại thần mâu thuẫn, khiến Nguyên Hạo chết. Ngoài những tình huống đó thì đại đa số gián điệp Tống triều cũng không có những tin tình báo hữu dụng, những người này lại trở thành một loại tuần hoàn ác tính. Rất nhiều võ thần cho rằng gián điệp cũng không có vài trò trọng yếu.
Như hiện tại Tống triều mà có hành động gì là Nguyên Hạo lập tức biết ngay. Lần này tuy rằng thắng lợi trở về. Nhưng vì tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, nên bị rât nhiều đại thần phê bình. Đặc biệt trận Chu Lịch tập kích trong đêm tại Duyên Châu. Nguyên để lại đều là binh lính yếu kém, những người này phần lớn đều đến từ những bộ tộc nhỏ. Lần này trong trận tập kích trong đêm đó bọn họ gần như bị chết hết tộc nhân. E rằng vì sợ uy thế Nguyên Hạo bọn họ giận mà không dám nói gì, nhưng tất cả đều mang oán hận trong lòng, còn cho rằng Nguyên Hạo cố ý làm suy yếu thế lực bộ tộc họ.
Lần này Thạch Kiên tuyên bố mình sẽ vào kinh, càng khiến cho Nguyên Hạo lo lắng. Đối với Thạch Kiên mặc dù không trực tiếp giao đấu, nhưng cũng đã có đủ loại truyền thuyết về hắn, nên y cũng có chút kiêng kị. Và sỡ dĩ y không đánh hạ đến Duyên Châu thành, nguyên nhân tác động chính vì Thạch Kiên ở bên trong, mặc dù chính y không muốn thừa nhận điều này.
Nguyên Hạo cùng những thủ hạ của y là lục đại mưu sĩ Ngôi Danh Thủ, Trương Trắc, Trương Giáng, Dương Khuếch, Từ Mẫn Tông, Trương Văn Hiển hơn nữa sau lại còn Trương Nguyên, Ngô Hạo toàn bộ đi theo hắn về hành cung.
Y đem tình báo mà gián điệp biết được đưa cho bọn họ. Tám người này toàn bộ đều đăm chiêu.
Lý Đức Minh không chỉ có con trai duy nhất, và bản thân y cũng nhận ra rằng hiện tại Tây Hạ không thể ngang hàng cùng Tống triều. Lần này là Nguyên Hạo hạ cam đoan, mới đạt được cơ hội xâm phạm Tống triều. Tuy rằng theo ý nghĩa nào đó Nguyên Hạo đã chứng minh đại đa số binh Tống đều là nhu nhược vô năng, nhưng Tống triều chết mấy vạn người, thì có mấy ngàn vạn tráng niên nam tử bổ sung. Đương nhiên Tống triều là một quốc gia canh nông, không có khả năng làm như vậy. Nhưng Tây Hạ đã chết đi một người là mất đi một tráng niên ưu tú. Hơn nữa không ngờ lần này thái độ Tống triều lại trở nên cứng rắn, mạnh mẽ, thậm chí còn có ý tộc trưởng phải giao Nguyên Hạo đến Tống triều thỉnh tội.
Lúc này Trương Nguyên mở miệng trước, nói:
- Kỳ thật thái tử không cần lo lắng, phàm việc có lợi tất sẽ có cái hại trong đó, việc có hại tất có lợi bên trong.
Nói xong gã đem kế hoạch của mình nói ra.
Nguyên Hạo nghe xong trầm trồ khen ngợi. Vì thế Nguyên Hạo triệu tập các đại bộ phận tộc trưởng lại, nói:
- Ta biết lần này tuy rằng chúng ta thắng được Tống triều, nhưng tổn thất cũng không phải nhỏ. Vì sao như vậy? Bởi binh lực chúng ta không nhiều.
Nghe y nói vậy, các tộc trưởng đều nói thầm, cái gì không nhiều chứ, một Tây Hạ tổng cộng có bao nhiêu binh lính y đều dẫn theo, cả thảy gần một trăm ngàn đại quân.
Nguyên Hạo nhìn bọn họ, cũng biết bọn họ trong lòng đang nghĩ gì, y lạnh lùng cười, nói:
- Có lẽ các ngươi cho rằng ta đã mang theo không ít binh lính. Tuy rằng lần trước khi tấn công dân tộc Hồi Hột ta cũng chỉ mang theo có 3 vạn binh lính. Nhưng các ngươi đừng quên, chúng ta tấn công đây chính là Tống triều. Khi ta chiến thắng dân tộc Hồi Hột, Thổ Phiên, các ngươi tài vật một phân cũng không có, hiện tại chỉ có điều mất nhiều hơn được, cũng không phải tài vật các ngươi, các ngươi lo gì.
Sự thật lần này Nguyên Hạo bắt người cướp của được rất nhiều tài vật, đặc biệt khi rút lui, vì viện binh Tống triều không dám truy kích, y thuận lợi giết người cướp của, còn bắt rất nhiều người Tống làm nô lệ. Để an lòng các bộ tộc bị tổn thất. Y cũng đem toàn bộ tài vật và nô lệ phân chia cho thuộc hạ. Chỉ có điều với tổn thất lần này, y không có lợi mấy.
Nguyên Hạo còn nói thêm:
- Các ngươi nghĩ thử xem, nếu lúc ấy trong tay ta binh lực có nhiều hơn một chút không sợ viện binh Tống triều, hoàn toàn có thể đánh chiếm Duyên Châu Thành, như vậy chúng ta đã chốt chặn đầu tiên của Tống triều. Như vậy bọn Tống triều sẽ sợ hãi và chúng ta muốn công thì công, muốn lui thì lui. Các ngươi cũng có thể lấy được của cải nhiều hơn. Tuy là hiện nay có nói cũng đã muộn, ta cũng có trách nhiệm quá ư khinh địch.
- Hơn nữa ta còn nói cho các ngươi một sự kiện. Tên thần đồng Tống triều kia sẽ tới Duyên Châu Thành.
Một câu này giống như sét đánh ngang tai các trưởng bộ tộc, toàn bộ sợ đến nỗi đứng ngây cả người. Sửng sốt một hồi, các tộc trưởng đều quay sang bàn luận, rồi xúm quanh Nguyên Hạo hỏi Nguyên Hạo phải làm sao bây giờ? Tốt, vậy càng không thể trách Nguyên Hạo là không có việc làm lại đi tìm việc làm, hiện tại Tống triều và Tây Hạ giao hảo được vài thập niên. Đang sống yên lành cớ sao lại tiến công làm gì! So với Nguyên Hạo, các tộc trưởng này càng sung bái Thạch Kiên hơn, đặc biệt khi cây bông được giới thiệu, Tây Hạ cũng có nhiều lợi ích. Chẳng những giải quyết được vấn đề y phục cho Tây Hạ, mà còn khiến các tộc trưởng gia tăng được rất nhiều của cải. Hiện tại bởi Nguyên Hạo giao chiến, Tống triều cấm thương nhân Tây Hạ giao thương, rất nhiều người Tây Hạ cần lá trà. Rượu trắng, tơ lụa, đồ sứ đồ cũng bị gián đoạn giao dịch. Lại càng không dùng bông. Bởi vì cấu tạo và tính chất đất Tây Bắc nếu sản xuất bông so với Trung Nguyên sản xuất bông mịn, cũng giữ ấm hơn, là thứ thương nhân rất yêu thích. Hàng năm đều xuất khẩu bông sang Tống triều, vì vậy các tộc trưởng gia Tây Hạ đều có doanh thu không đếm xuể. Nhưng hiện tại chỉ vì Tống triều bế quan, bọn thương nhân đến không thể bán cũng không thể mua. Ngược lại với Tây Hạ, Liêu Quốc có da lông, súc vật. Hơn nữa Liêu Quốc không đáng ngại, đã bán được cho Tống triều số lượng lớn sản vật. Tình hình ở biên giới cũng có xảy ra một số việc phi pháp, thương nhân Tống triều và Tây Hạ cấu kết đứng lên, tiến hành buôn lậu. Cũng không phải là chính đại quang minh gì nhưng khả năng có thể mua bán được ít nhiều.
Điều chính yếu là bọn họ cũng có nghe qua chuyện của Thạch Kiên, hơn nữa còn là còn là tìn truyền qua nhiều người phóng đại lên nhiều, trong mắt bọn họ, Thạch Kiên không gì không làm được, hơn nữa Tống triều, một nước thực lực hùng mạnh, làm cho bọn họ cảm thấy ngày tận thế của chúng đang đến gần.
Nguyên Hạo nhìn những người này một cách khinh thường, y nói:
- Ta biết các ngươi suy nghĩ gì, bởi vì ta vô tri cuồng vọng mà đưa tới người thiếu niên này, khiến các ngươi trở nên khổ sở. Thứ nhất, ta nói cho các ngươi biết một việc. Sau khi tên thiếu niên kia xuất hiện ở Tống triều, Tống triều về sau đã trở thành thế nào? Có lẽ các ngươi cũng biết, Tống triều trở nên giàu có hơn lên. Nhưng ta cũng muốn nói thêm cho các ngươi biết, Tống triều vào năm Tường Phù thứ chín, ngân khố Tống triều chỉ có mấy ngàn vạn lạng. Nhưng hiện tại ngân khố Tống triều đã đạt tới gần hai trăm triệu lạng.
Nghe đến đó, bọn tộc trưởng hết thảy đều há to mồm kinh ngạc. Hai trăm triệu lạng, đây là khái niệm gì chứ?
- Ta nghĩ không cần ta giải thích, đâu là nguyên nhân giúp quốc khố Tống triều tăng trưởng nhanh như bay thế. Bởi thiếu niên nhỏ tuổi kia không làm tể tướng, có rất nhiều sự việc không thể thực thi hết được. Và bởi vì đại thần công kích, Tống triều lão Thái hậu ngờ vực vô căn cứ, khiến tổ mẫu hắn phải tử vong, hắn ở trong triều cũng chỉ không đến hai năm. Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ khiến Tống triều phát triển, không cần đánh, chính là dùng tiền cũng đè chết chúng ta. Có lẽ các ngươi nói Tống triều giàu có thì có liên hệ gì tới chúng ta? Được, vậy để nói cho các ngươi hay, “ linh u sỉ, do chưa tuyết; thần tử hám, khi nào diệt. Giá trường xa đạp phá, hạ lan sơn khuyết. Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục, tiếu đàm khát ẩm Hung Nô huyết. Đãi tòng đầu, thu thập ngã sơn hà, triêu thiên khuyết”. Đây là do vị thiếu niên kia viết, các ngươi đừng tưởng Tống triều hùng mạnh rồi, sẽ giao hảo tốt với chúng ta. Chẳng những chúng ta mà đối với cả Liêu Quốc đều bất lợi. Đây chỉ là điều thứ nhất.
Nghe đến đó, các tộc trưởng cũng không phải những tên ngốc, đều hiểu được ý Nguyên Hạo, nói đúng hơn là nếu Tống triều hùng mạnh, bọn họ không động đến Tống triều, thì Tống triều cũng tiến công bọn họ. Không để đối phương lớn mạnh chi bằng ta tiến công bọn họ. Vả lại hiện tại binh Tống còn yếu nhược. Thứ hai Thạch Kiên còn chưa làm ra các loại vũ khí. Nghĩ đến đây những người này bắt đầu trầm mặc không nói.
Nguyên Hạo thừa dịp, nói tiếp:
- Thứ hai, thiếu niên kia đã nói, không diệt Hạ quốc ta, thề không bỏ qua. Các ngươi hiện tại có thể ầm ĩ, đợi cho thiếu niên kia đi vào Duyên Châu, các ngươi lúc đó muốn không ầm ĩ cũng không còn kịp nữa.
Có mấy người tộc trưởng vô cùng thân cận Nguyên Hạo hỏi:
- Thái tử, người nói chúng ta phải làm sao bây giờ?
Nguyên Hạo ra vẻ nghiêm mặt, nói:
- Có lẽ các ngươi cũng nhận thức được tình cảnh bất lợi của chúng ta. nhưng các ngươi lại sai lầm rồi.
Những lời này lại khiến những người kia xôn xao bàn tán.
Nguyên Hạo giải thích cho bọn họ:
- Các ngươi có lẽ đã từng nghe nói. Duyên Châu thành ngoan cường không ngờ, là bởi vì có thiếu niên kia hắn cũng dự đoán trận chiến ở Tam Xuyên Khẩu Nhưng các ngươi có nghe qua chuyện Mã Tắc chưa? Gia Cát Lượng khi đem đại quân dẹp Bình Nam, ông ta có nói công thành là hạ, công tâm mới là thượng. Kết quả khiến Thục quốc không còn lo lắng ở hậu phương. Thế nhưng ông ta đã đích thân ra tiền tuyến, lập tức khiến Nhai Đình bị mất. Nói là một chuyện nhưng ra trận tự mình chỉ huy lại là chuyện khác. Hàn Tín học nhiều binh thư không? Có lẽ người thiếu niên này ở quân sự cũng là thiên phú, nhưng dù sao hắn cũng là một văn thần, không thể tự mình ra trận. Cho nên chỉ có ngồi trong nhà bày mưu tính kế. Nhưng chiến tranh thiên biến vạn hóa, mỗi một tràng giao phong đều phải tùy cơ ứng biến. Dựa vào điểm này, hắn không làm ngay được. Lần này ta có thể khinh địch, nhưng lần sau ta sẽ tiếp tục khinh địch sao? Như vậy làm cho ta và thiếu niên này có thể đấu với nhau. Nhưng có một điều tiên quyết, hiện tại chúng ta phải đồng tâm hiệp lực. Bằng không ta cũng không có cách nào khác. Ta thất bại, các ngươi cũng không có kết cục tốt. Các ngươi cứ chờ hắn đến uống máu, ăn thịt các ngươi đi.
Nguyên Hạo nói một hồi làm cho các tộc trưởng choáng váng. Kỳ thật Thạch Kiên chỉ nói tiêu diệt bộ tộc Lý thị, nhưng Nguyên Hạo nói bóp méo như vậy hoàn toàn là hai việc khác nhau. Các tộc trưởng này bình thường thân phận tôn quý, nghe nói Thạch Kiên tiêu diệt bọn họ, tự nhiên cảm thấy sợ hãi.
Lúc này trợ thủ đắc lực cho Nguyên Hạo, Ngôi Danh Thủ ở một bên nói:
- Còn một điều nữa, các ngươi cũng hiểu, toàn bộ sự đáng sợ của Tống triều đều có được nhờ vị thiếu niên này. Hắn tâm ở Tống triều, chúng ta không cách nào làm gì hắn được. Nhưng hắn hiện tại tới Duyên Châu rồi, chỉ cần chúng ta giết chết hắn, Tống triều sẽ lâm vào khốn đốn, cũng không có ai làm ra loại vũ khí đáng sợ kia nữa. Tống triều về sau đối với chúng ta chỉ là hạ quốc không còn có uy hiếp, đến lúc đó hòa hay chiến các ngươi muốn thế nào thì được thế ấy.
Những lời này nói xong. Cuối cùng cũng khiến các tộc trưởng đang dắn đo cũng giảm lo lắng. Tuyệt không ai phản đối, đều tỏ vẻ đồng thuận.
Sau đó Nguyên Hạo giải tán các tộc trưởng. Bát đại mưu sĩ tiến về Nguyên Hạo chúc mừng. Trương Nguyên còn nói thêm:
- Đây chỉ là bước đầu tiên. Thái tử muốn đại sự thành, còn phải thực thi bước thứ hai, bằng không người sẽ gặp nguy hiểm.
Nguyên Hạo hỏi hắn nguyên nhân.
Trương Nguyên đáp:
- Thái tử hiện tại vì những điều trên mà khiến cho các bộ tộc theo người. Nhưng người có suy xét cảm nghĩ của phụ Vương người. Nếu bây giờ chuẩn bị, khẳng định phụ vương người sẽ sinh ra hiểu lầm, như vậy vị trí của người là rất nguy hiểm.
Nguyên Hạo nghe xong hoảng hốt, hỏi:
- Vậy ta nên làm gì bây giờ?
Lúc này, trong một sòng bạc ở Khánh Dương. Một người Hán thần sắc khẩn trương nhìn chằm chằm chiếu bạc, đây là chút gia sản cuối cùng của gã.