Lúc này trong phủ Dương Khuếch, một thiếu phụ diện mạo thanh tú dịu dàng đang thu dọn quần áo. Kỳ thật hành lý cũng chỉ có vài thứ đồ, nhưng nàng như người mất hồn, thu dọn cả nửa ngày cũng không xong.
Đôi mắt nàng đỏ lên, rốt cuộc cũng đã sắp xếp xong những thứ cần thiết, nàng nhào vào lòng Mai Đạo Gia khóc nói:
- Mai lang, Mai lang.
Mai Đạo Gia ôm lấy nàng, thấp giọng dỗ dành nói:
- Nàng yên tâm, không bao nhiêu ngày nữa ta sẽ trở về mà.
Thiếu phụ này là con gái Dương Khuếch. Dù nàng không xinh đẹp như Triệu Dung, Vương Tố Phanh nhưng rất dịu dàng hiền lành, cho tới giờ cũng chưa bao giờ vì thân phận thấp hèn của Mai Đạo Gia mà khinh ghét y, nàng đối với Mai Đạo Gia rất tốt.
Vì thế nên khi Mai Đạo Gia sắp đi xa, trong lòng y cũng không vô cùng quyến luyến, mắt dường như cũng ngân ngấn nước.
Mặt trời càng lên cao, đem ánh sáng chiếu xuống mặt đất, bên ngoài mái hiên có tiếng “tí tách, tí tách” của tuyết trên mái nhà bắt đầu tan chảy.
Hai người ôm nhau thật lâu, Mai Đạo Gia bịn rịn nói:
- Ta đi rồi, nàng ở nhà phải bảo trọng.
Thiếu phụ gật đầu, nàng buông tay ra nói:
- Thiếp không cần chàng làm tốt chuyện của phụ thân giao cho, chỉ cần chàng bình an trở về. Tiểu tử kia kia giống như ma quỷ, thông minh hơn người, chàng phải cẩn thận đề phòng bị hắn nắm thóp.
Mai Đạo Gia gật đầu, sau đó lấy quyết tâm đẩy nàng ra, cầm bọc hành lý rời khỏi phòng.
Y đi ra khỏi phủ, nhảy lên ngựa. Tuy vậy vẫn quay đầu lại nhìn thiếu phụ đứng trên lầu đang như ngây dại nhìn mình.
Giờ khắc này, nước mắt Mai Đạo Gia cũng rơi như mưa. Y nhìn về hướng thiếu phụ trên lầu lần nữa rồi phất tay nói:
- Đi.
Con ngựa bắt đầu chạy như bay trên con đường vắng, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn của thiếu phụ.
Thạch Kiên nhìn tướng mạo thiếu nữ này mới hiểu tại sao những binh lính đó lại lớn gan đến vậy, không màng đến sinh tử ở đây mà đem nàng đoạt về trại Kim Minh. Đó là bởi vì nàng quá xinh đẹp.
Hắn buột miệng kêu lên:
- Cứu.
Hắn nói lời này thậm chí còn không suy xét liệu cứu nàng có ảnh hưởng đến cục diện, có thương vong cho binh sĩ hay không.
Tuy nhiên trán hắn nhíu lại, bởi hiện tại có ra lệnh chỉ sợ cũng không cứu được. Ba kẻ kia cưỡi ngựa đến gần trại Kim Minh quá rồi, chỉ cách thông đạo có một đoạn. Đợi tới khi binh lính của hắn đuổi tới thì bọn chúng đã vào trong thành. Tuy rằng thiếu nữ này nhan sắc tuyệt trần nhưng Thạch Kiên cũng sẽ không vì nàng mà làm ảnh hưởng đến đại cục. Tấn công trại Kim Minh ngay lúc này sẽ khiến không ít binh sĩ tử vong.
Tuy vậy nghe Thạch Kiên hạ lệnh cứu người, một binh sĩ liền lấy trong người ra một quả pháo hoa rồi châm lửa.
Pháo hoa này là Thạch Kiên vừa mua về. Theo tính toán của hắn và Thân Nghĩa Bân, Tây Hạ có khả năng từ mùng năm đến mùng mười mới động thủ. Như vậy trước mùng năm bọn họ phải hạ được trại Kim Minh, điểm này rất quan trọng, nếu không đợi đến khi đại quân Tây Hạ đến, sĩ khí binh lính trong trại Kim Minh tăng cao, quân Tống nhiều ít thế nào cũng sẽ đại bại. Pháo hoa này là Thạch Kiên chuẩn bị đốt trong đêm giao thừa, thêm một bước đánh vào khí thế của binh sĩ trong trại Kim Minh.
Thạch Kiên nhìn pháo hoa cháy sáng, lập tức trong doanh trại có một đội đi ra. Hắn nhìn người dẫn đầu, chính là người ở thành Lư Châu đã tranh chấp với thiếu gia Tề gia: Trương Vi Trương Đoàn Luyện. Sự việc đó khắc sâu trong trí nhớ Thạch Kiên. Tuy rằng Trương Vi cũng sai nhưng anh ta là một người rất tốt, buổi tối hôm đó không sợ uy quyền, đã lưu lại cho hắn ấn tượng rất tốt, phải biết rằng trong tình cảnh của anh ta, làm được như vậy không dễ.
Vì thế mà sau khi Thạch Kiên vào kinh đã để anh ta gia nhập đại quân chi viện Tây Bắc, hiện tại còn đảm nhiệm chức chỉ huy sứ.
Thạch Kiên sửng sốt. Trương Vi này sao có thể phản ứng nhanh như vậy.
Thấy Thạch Kiên thắc mắc, binh lính kia liền giải thích:
- Tối này trông coi thông đạo này là Chỉ huy sứ Trương đại nhân. Trương đại nhân nhìn thấy binh Tây Hạ bắt cô gái đó nên phái tiểu nhân bẩm báo với đại nhân, nhưng sợ thời gian không kịp nên bảo tiểu nhân thả pháo hoa thông báo.
Xem ra Trương Vi này bình thường đối xử với thuộc hạ rất tốt. Binh sĩ này khi nhắc tới Trương Vi thì vẻ mặt tỏ ra kính trọng và ngưỡng mộ.
Thạch Kiên rất vui. Trương Vi này là do Thạch Kiên chỉ đích danh đến Tây Bắc, anh ta có bản lĩnh thì Thạch Kiên cũng được nở mày nở mặt.
Hắn lại giơ ống nhòm lên nhìn đến thông đạo kia.
Binh lính Tây Hạ nhìn thấy quân Tống đuổi theo thì bắt đầu hoảng loạn, ra sức quất ngựa muốn chạy thật nhanh. Lúc này bọn chúng tưởng đã ở xa doanh trại quân Tống thì ngay cả Trương Vi có chuẩn bị được ngựa tốt cũng không cách nào đuổi kịp. Trước mắt bọn chúng đã là cổng thành Kim Minh.
Nhưng thủ thành Tây Hạ nhìn thấy phía sau ba bọn chúng là mấy trăm kỵ binh Tống triều thì không dám mở cổng thành. Nếu để ấy trăm binh Tống kia vào được thành, nội ứng ngoại hợp thì không thể giữ được trại.
Tuy nhiên những binh lính này cũng không phải không muốn cứu ba thám tử kia. Bọn chúng ở trên thành thả dây thừng xuống, ba kẻ đó lập tức hiểu ý, đem sợi dây buộc vào bụng mình, trong đó một kẻ còn muốn trói thiếu nữ kia đem lên cùng nhưng nhìn thấy quân Tống đang đuổi đến gần thì đành gạt đi ý nghĩ này.
Đến khi Trương Vi đuổi đến nơi thì ba bọn chúng đã được kéo lên thành. Trương Vi tức giận ở dưới đánh một chùy, còn lệnh cho binh lính bắn tên lên thành nhưng quân Tây Hạ đã sớm tránh phía sau các tảng đá nên Trương Vi bất đắc dĩ phải dừng lại.
Thạch Kiên dùng ống nhòm nhìn thấy Trương Vi đang đưa thiếu nữ về, còn đang dò hỏi nàng điều gì đó. Nhưng thiếu nữ kia chỉ biết khóc sướt mướt khiến anh ta vò đầu bứt tai không biết nên khuyên giải thế nào. Thạch Kiên nhìn thấy hành động thật thà chất phát đó của Trương Vi thì trong lòng lại cảm thấy vui mừng.
Đột nhiên xảy ra biến cố. Thiếu nữ kia rút cây đao từ thắt lưng Trương Vi ra định cắt cổ tự vẫn.
Trương Vi phản ứng không chậm. Anh ta lập tức đoạt lại đao nhưng trên cổ thiếu nữ đã có một vết cứa, máu từ đó trào ra.
Thạch Kiên cảm khái nói:
- Nữ nhi anh hùng.
Nhưng tình huống lại thay đổi. Đại khái hành động của thiếu nữ khiến Trương Vi tức giận, anh ta bắt đầu nói không ngừng. Thạch Kiên tuy không nghe được anh ta nói gì nhưng cũng đoán được là đang trách mắng thiếu nữ này. Thiếu nữ vẫn không chịu hé miệng, chỉ sụt sùi khóc lóc.
Hóa ra Trương Vi đang mắng:
- Ngươi vờ ngớ ngẩn à. Ngươi phải biết vì cứu ngươi mà chúng ta đuổi tới tận tường thành. Hiện giờ lòng dũng cảm của bọn người Tây Hạ đã không còn, nếu không bọn chúng ở trên thành bắn tên không phải khiến bao nhiêu huynh đệ của ta mất mạng sao. Mất cả nửa ngày giờ ngươi lại muốn chết. Lão tử mang huynh đệ cứu ngươi làm gì!
Nhìn thiếu nữ khóc lóc, anh ta cũng không có cách nào, vội vàng chắp tay nói:
- Tỷ của ta à. Tỷ xinh đẹp đừng có khóc nữa. Thương xót cho lão đệ được không? Theo chúng ta về doanh trại rồi nói sau. Ngươi xem trên cổ ngươi còn chảy máu đó.
Nghe Trương Vi gần bốn mươi tuổi xưng lão đệ, tất cả binh sĩ Tống triều theo sau đều cười. Tuy nhiên thiếu nữ xinh đẹp này cũng khiến trong mắt quân Tống lộ ra thần sắc si ngốc.
Thiếu nữ nghe nói trên cổ còn đổ máu, không tự chủ đưa tay lên lau thử.
Sau đó thì hét một tiếng chói tai rồi hôn mê bất tỉnh.
Trương Vi và các binh lính nhìn nhau rồi quyết định cứ giao thiếu nữ này cho Thạch Kiên giải quyết. Tuy rằng thiếu nữ này xinh đẹp khiến nhiều binh lính muốn nhìn thử nhưng động một cái thì cắt cổ, động một cái thì ngất xỉu, hầu hạ chủ nhân như vậy thì thật khó sống.
Đến khi bọn họ đem thiếu nữ này đến trước mặt Thạch Kiên thì hắn mới nhìn rõ dung mạo của nàng. Quả thật là tuyệt đại mỹ nhân, mắt phượng mày ngài môi đỏ mọng. Bởi vì nàng hét lên rồi mới ngất xỉu đi nên có thể nhìn thấy hàm răng rất đều, tóc nàng cũng rối tung nhưng đen dài mềm mượt như mây. Tuy nàng mặc quần áo mùa đông rất dày nhưng vẫn có thể thấy thân người nhỏ xinh. Nàng khiến người ta đầu tiên thấy kinh diễm, sau đó là mềm yếu, mềm yếu khiến cho người ta muốn bảo vệ nàng.
Cũng không biết ba kẻ súc vật kia thế nào mà nhẫn tâm hạ thủ với nàng được. Thủ đoạn thật độc ác.
Thạch Kiên sai người băng vết thương trên cổ nàng lại, rồi bảo hộ vệ lấy nước ấm vẩy cho nàng tỉnh.
Cô gái mở mắt nhưng lại bắt đầu khóc.
Trương Vi đứng một bên xoa xoa tay nói:
- Bà cô của ta, ngươi đừng khóc nữa. Đây là Thạch đại nhân nổi tiếng nhất Đại Tống ta, có gì ủy khuất ngươi cứ nói ra.
Trong chốc lát tỷ tỷ đã thăng cấp thành bà cô rồi.
Vừa nghe đến Thạch Kiên, cô gái liếc nhìn hắn rồi duyên dáng quỳ xuống nói:
- Thạch đại nhân, xin người báo thù thay tiểu nữ.
Sau khi nói xong thì lại khóc to hơn nữa.
Lúc này bốn phía là đám người Chiết Duy Trung. Đều là những người can đảm, cao lớn cường tráng. Nếu so sánh xem ai mạnh hơn, ai bắn tên xa hơn chuẩn hơn, ai cưỡi ngựa giỏi hơn thì đám người này không ai chịu đứng sau. Lúc này nhìn một cô gái khóc sướt mướt, cả đám há hốc miệng không biết phải làm sao.
Thạch Kiên cũng chưa từng gặp qua tình huống này. Hắn biết con gái ngoại trừ Triệu Dung, Hồng Diên mạnh mẽ thì đều rất hay làm nũng, mà cũng rất nhu nhược, tuy vậy trong lòng họ vẫn có chút kiên cường, mọi ủy khuất đều giữ lại hết. Cô gái kia có đôi mắt như một vòi nước siêu cấp, không ngừng chảy ra, muốn ngăn lại cũng không được.