Nhưng những người này rất thông minh. Thứ nhất đại thắng lần này của Thạch Kiên, làm cho bọn họ thật sự cho rằng Tây Hạ chẳng qua chỉ bằng bàn tay giống như lời sứ giả, không có gì không to tát. Đối với Tống triều nguy hại cũng không lớn như vậy. Thứ hai coi trọng công lao của Thạch Kiên mà không nói Thạch Kiên trở về. Nhưng chỉ cần hoà nghị đạt thành, Thạch Kiên không trở về cũng phải trở về.
Sứ giả Tây Hạ lần này đúng lúc cho bọn họ một cơ hội.
Thạch Kiên không biết những biến động bày trong triều. Nhưng hắn cũng đoán ra mấy khả năng. Ngay khi sứ giả tới kinh thành, hắn viết một bản tấu, nói rõ quan hệ lợi hại. Nếu Lưu Nga còn muốn khư khư cố chấp, hắn cũng không có cách nào hơn. Dù sao hắn đã làm xong sự chuẩn bị tồi nhất.
Hiện tại hắn đang ở Kinh Triệu phủ. Hắn ở Duyên Châu hai ngày, rồi rời khỏi đó. Tuy nhiên lần này đến, bên người có thêm một nha đầu.
Tất cả khoản tiền còn lại trên tay hắn, đúng như những quan viên tinh minh của bộ hộ triều đình tính toán, chỉ đủ Tây Bắc chi một tháng. Tiền bán đám tù binh này còn phải thưởng cho binh lính. Mặt khác còn trợ cấp cho hàng loạt binh lính chết. Cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ được một ít. Nhưng đến bây giờ hắn đã không đòi tiền triều đình. Điều này làm cho Lưu Nga cùng các đại thần đều vô cùng khó hiểu.
Bán đấu giá tù binh rất thuận lợi. Nhưng điều làm cho rất nhiều người cảm thấy bất ngờ chính là, sau khi bán đấu giá, ngoại trừ mưu sĩ bên cạnh Thạch Kiên ra, Tiếu nha đầu Kiên mang theo xuất hiện ở trường hợp này.
Tiếu nha đầu xinh đẹp này vẫn là khiến những phú thương kiến thức rộng rãi kinh ngạc một phen. Tuy nhiên đó là nữ nhân bên cạnh Thạch Kiên, bọn họ cũng không dám nghĩ đến.
Những thương nhân này lập tức hành lễ.
Thạch Kiên hư phù nói:
- Mọi người biết đánh giặc là cần tiền.
Những thương nhân này lập tức gật đầu. Lần này Tây Bắc đại thắng, cố nhiên chí khí người Tống lớn lên. Nhưng tiêu phí cũng không nhỏ. Trong khoảng thời gian này, Thạch Kiên vì để cho những người bị thiệt hại an cư lạc nghiệp, còn quyên giúp khắp nơi.
Thạch Kiên còn nói thêm:
- Nhưng bản quan từng nói với Thái hậu và Thánh Thượng, kỳ thật trận đánh hay, cũng không cần tiêu phí bao nhiêu tiền, hơn nữa khả năng còn có thể thu vào cho triều đình.
Lời nói này của Thạch Kiên khiến những thương nhân này cảm thấy khó hiểu, bọn họ thảo luận sôi nổi.
Thạch Kiên làm một tình thế, làm cho bọn họ ngừng nói chuyện với nhau. Hắn mang ra một tấm bản đồ ta rồi treo lên.
Là một tấm bản đồ Tĩnh, Hựu, Tuy ba châu. Phía trên chú thích rất rõ sự phân bố sản vật dòng sông Sơn Xuyên. Chỉ có điều rất nhiều địa phương trên bản đồ đều được vạch tròn.
Điều này khiến cho đám thương nhân cảm thấy không lý giải được. Quân Tống chiếm lĩnh ba châu thì họ biết, nhưng ba châu này với họ có quan hệ gì, chả lẽ Thạch Kiên muốn bán cho họ ba châu này? Việc này không thể như vậy, Thạch Kiên không có gan làm vậy.
Thạch Kiên nói:
- Các ngươi có tin lời bản quan không?
Tất cả đám thương nhân đều gật đầu. Nếu đứng trên cương vị là dân thường mà nói, do có chính sách mở rộng hoa màu của Thạch Kiên mà nông dân bắt đầu dần dần giải quyết được sự ấm no. Nói cho cùng thì so với kiếp trước của Thạch Kiên, đất ruộng gần bằng mà nuôi được số nhân khẩu gấp mười mấy lần, tuy là sản lượng thấp, kỹ thuật canh tác lạc hậu. Nhưng hiện nay nhân khẩu của Tống triều còn lâu mới bằng con số khổng lồ của kiếp trước. Do các kiểu nhà máy xí nghiệp mở ra, số lượng công nhân ít, tiền lương tăng lên. Còn như du dân thất nghiệp thì bắt đầu giảm bớt, quân số Tống triều cũng đang giảm xuống, chi phí cho quân đội cũng được cắt bớt. Chính là do đám người chạy nạn lần này từ phía bắc Duyên Châu, cũng có một bộ phận người được thương nhân phía nam hoặc trong đất liền rủ đi. Tất nhiên họ cao hơn thân phận nô lệ nhiều.
Tất nhiên người được lợi nhất là đám thương nhân, bất luận là hải khách hay các loại thương nhân chế tạo. Nhưng học trò của Thạch Kiên đang nghiên cứu, những thương nhân khác cũng biết đến tác dụng của kỹ thuật, đầu tư tiền bạc bắt đầu nghiên cứu công cụ mới. Mấy quyển “Truy Nguyên học” mà Thạch Kiên viết, ngay cả bí mật nữa cũng bị đám thương nhân này lấy trộm rồi in trộm. Tất nhiên không thể chỉ trông cậy họ có thể tiếp thu được toàn bộ những lý luận đó. Nhưng do họ đã mời những công nhân kỹ thuật nên đúng là một mặt ý nghĩa nào đó đã phát huy được tác dụng soi đường, bớt đi được vô số những đường vòng.
Hơn nữa họ cũng nhìn thấy, Thạch Kiên vô tình hay cố ý, đã nâng địa vị của họ lên, điều này khiến họ rất cảm kích. Đặc biệt là đối với một số thương nhân nào đó mà nói thì tiền họ dùng cả đời không hết, dường như tiền đối với họ chỉ là một đống số liệu. Nhưng họ cũng muốn làm người một cách đường đường chính chính. Vì thế cho nên mỗi lần Thạch Kiên cổ động, họ đều lần lượt ủng hộ. Về mặt nào đó, Thạch Kiên chính là thần bảo hộ sống của họ.
Khi Thạch Kiên nói xong câu này, toàn bộ đám thương nhân đều gật đầu.
Thạch Kiên lại nói:
- Bây giờ nơi này là biên giới của Tống Triều.
Tuy Tống Triều mặt mày dầy dạn đã cho rằng Tây Hạ là quốc thổ của Tống Triều. Nhưng thực tế đó lại là một vương quốc độc lập. Câu này Thạch Kiên nói rất rành mạch, nhưng cũng rất thực tình. Tiếp đến là Hoành Sơn, Hạ Châu, Ngân Châu của Tây Hạ.
Đám thương nhân lại gật đầu.
Thạch Kiên lại nói:
- Nhưng ta nói là tương lai không xa, vùng đất này sẽ trở thành nội địa của Tống Triều. Các ngươi có tin không?
Câu này hắn nói thật khéo. Nhưng đám thương nhân đều đã nghe rõ, vùng đất này trở thành nội địa, vậy thì ít nhất Ngân Hạ sẽ là biên cương của Tống Triều. Ý nghĩa câu nói này của Thạch Kiên là muốn tiêu diệt Tây Hạ. Nhưng đám thương nhân này tin rằng một tiểu Tây Hạ Thạch Kiên không cần đến dung thuốc nổ là tiêu rồi. Cách nghĩ của họ so với Triều đình còn đơn giản hơn. Nhưng hai hướng nghĩ không giống nhau, một thì cho rằng Tây Hạ sẽ có chuyện, một thì cho rằng bản lĩnh của Thạch Kiên quá lớn.
Lúc này Thạch Kiên mới nói ra mục đích của hắn. Hắn chỉ vào những chỗ vòng vòng trên tấm bản đồ nói:
- Những chỗ này chính là những nơi dám kháng cự lại Đại Tống ta, là những nơi bị quân ta tiêu diệt một ít người. Đây là nội dung đấu giá lần hai của ngày hôm nay. Theo đó còn có tài sản của chúng bao gồm trang viên, phòng ốc, châu báu.
Đến đây hắn sợ đám thương nhân nghi ngờ, nên lại giải thích lại:
- Tất nhiên là châu báu thì nhất mọi người muốn thì có thể tuỳ tiện mang đi, còn những tài sản như đất đai, trang viên thì phải mạo hiểm một chút.
Đám thương nhân cười hiểu ý.
Khi Triết gia huynh đệ và Đinh tiến công thành của ba châu, Thạch Kiên cũng dự đoán là sẽ có rất nhiều đại tộc chung thành nơi đây phản kháng. Thạch Kiên ra lệnh đối đãi ôn hoà với những bộ tộc đầu hàng, thậm chí ban thưởng những người tham gia quân Tống. Bao gồm cả việc phân phối cho tài sản của các bộ tộc và quý tộc bị tiêu diệt. Nhưng đối với những người phản kháng thì không nương tay, có bao nhiêu giết bấy nhiêu. Đối với những người đầu hàng thì cũng cần phải bắt làm tù binh, thậm chí cả người nhà nhà họ cũng không tha.
Quả nhiêu, dưới chiêu này, ngay cả những bộ tộc quan vọng đó cũng đưa cành ô-liu về phía triều đình. Nhưng tài sản ban thưởng không phải là nhiều. Theo cách nói của Thạch Kiên thì bọn họ là do bức bách vì sự uy hiếp của đại quân triều đình ta nên mới đầu hàng, chứ không phải chủ động đầu hàng. Bây giờ có thể ban thưởng một chút cho họ thì không sai. Nhưng sao phải cho nhiều?
Thạch Kiên lại nói:
- Cái thứ nhất ta xác nhận đã bảo với các ngươi, phong hiểm là có, mà còn có khả năng trong vòng một, hai năm những nơi này còn có thể sẽ có chiến hoả dày xéo. Nhưng bản quan bảo các ngươi, sẽ không lâu đâu, nơi đây sẽ trở thành nội địa của Đại Tống. Hơn nữa sông ngòi nơi đây dày đặc, đất đai màu mỡ (Hiện nay có rất nhiều nơi ở đây là sa mạc, nhưng vùng đất này thời Tồng triều thật tốt, trong phạm vi nhỏ hẹp, dày đặc mấy cái thành). Vậy thì việc đầu tư của các ngươi hôm nay sẽ thu về gấp trăm lần.
Đến đây, hắn vung tay nói:
- Hơn nữa hôm nay bản quan bảo các ngươi, vùng đất này và tất cả trang viên, phòng ốc bán đấu giá đều cực rẻ. Thậm chí ngươi có thể dùng giá tiền của một căn nhà phổ thông ở kinh thành là có thể mua được một toà nhà tốt nhất ở đây. Mỗi khi đến cuối thu tiết trời mát mẻ, ngươi có thể rủ bạn bè đến trang viên này uống rượu, săn bắn. Đồng thời, bản quan còn cho các ngươi hay rằng đường xá được tu sửa đến đâu, thì ở đó hang sản xuất ra sẽ được vận chuyển đi bán thành tiền dễ dàng, khiến cho các ngươi có thể thu lại được vốn rất nhanh.
Thực tế khi đấu giá phần đất này Thạch Kiên đã thảo luận với Thân Nghĩa Bân về tính khả thi. Nói một cách nghiêm túc, theo sự chiếm lĩnh của triều đình thì nó đã trở thành đất đai của triều đình. Nhưng Thạch Kiên đưa ra, nếu như để triều đình xử lý, còn có khả năng khiến bọn họ phân phối lại cho đám người Khương, Phiên. Như vậy sẽ khiến cho họ càng có nhiều không gian sinh tồn, thì sẽ có thể phát triển tộc người của mình. Trái lại, bán đấu giá cho người Hán, không gian sinh tồn của người Hán sẽ rộng lớn lên, số nhân khẩu cũng sẽ có điều kiện tăng lên. Chỉ có cách làm con số người Hán tại địa phương trở nên tuyệt đối thì sẽ có ít khả năng họ mưu phản. Hơn nữa đám thương nhân này trong tay có món tiền lớn, theo sự gia nhập của họ mà có thể đẩy nhanh tốc độ phát triển của những nơi này. Đây chỉ là bước kiếm tiền chân chính đầu tiên của Thạch Kiên. Hơn nữa đây cũng là bước đầu Thạch Kiên thay đổi cách nghĩ bảo thủ của Tống triều.
Ý thức được món lợi lớn sẽ làm cho bọn họ càng có tính công kích, những dân tộc như thế này mới có chí tiến thủ.
Thạch Kiên viết bản tấu thỉnh thị triều đình, nhưng lúc đó đấu giá đã kết thúc. Khi Lưu Nga nhận được bản tấu tiền trảm hậu tấu của hắn thì dở khóc dở cười. Quả thật, rất nhiều đại thần tranh cãi vì cách làm của Thạch Kiên. Việc này coi như bằng với việc công nhiên bán lãnh thổ triều đình, nhưng họ tranh cãi cũng không kịp, đám tài sản đó đã sớm bán đi lấy tiền, chả lẽ bây giờ triều đình đem tiền ra chuộc lại? Hơn nữa số tiền này Thạch Kiên cũng dùng đúng chỗ, hắn cũng chẳng bỏ vào túi của riêng mình. Có điều đúng là đã làm cho Thạch Kiên gom được một khoản lớn, kinh tế vùng tây bắc thiếu thốn lập tức trở thành khởi sắc.
Quả nhiên, dưới sự cổ động của Thạch Kiên, đám tài sản cố định này được đấu giá rất thành công, có điều giá rất thấp.
Thạch Kiên đợi đấu giá xong, còn dùng tiền lương của mình mở một bữa tiệc chiêu đãi đám thương nhân này. Bởi vì đích thực hắn đã giúp đám thương nhân này rất nhiều, nên khi có việc đám thương nhân này cũng tương trợ rất lớn. Có điều trông thấy những khu đất này được bán với giá thấp không bằng nửa giá gốc, Thạch Kiên cũng phải than tiếc trong bữa tiệc.
Điều này khiến đám thương nhân vui mừng đắc ý. Nhìn thấy sự biểu thị của Thạch Kiên, bọn họ biết mình đã kiếm được món lợi rồi.
Nhưng Thạch Kiên dặn đi dặn lại, bất luận xảy ra việc gì cũng đều phải tin rằng Thạch Kiên sẽ không hại họ. Lúc này họ không biết rằng Thạch Kiên đã dự định rời khỏi Duyên Châu. Khi Thạch Kiên nói là đề phòng cục diện Tây Bắc trở nên thối nát, thậm chí thối nát đến mức Tam Châu lại bị mất đi. Vậy thì trong thời gian ngắn, việc đầu tư của họ cũng không mong thu hồi được.
Nhưng Thạch Kiên tin tưởng, chỉ cần làm ra một loạt súng ống, bất luận Tây Bắc thối nát đến đâu cũng có thể nhanh chóng thu hồi. Tất nhiên, loạt súng ống mà sau này Thạch Kiên chế tạo ra, chỉ cần triều đình không phạm sai lầm lớn, thì ở thời đại này muốn tiêu diệt ai thì đều có thể tiêu diệt người đó.
Đám thương nhân này không biết, họ vẫn cho rằng Thạch Kiên chỉ ra rằng hắn có lại thể dụ quân lính của Nguyên Hạo đến một lần nữa, biến ba châu này trở thành chiến trường. Như vậy trong thời gian ngắn, họ sẽ có tổn thất. Nhưng đây là sự bố trí quân sự, Thạch Kiên không thể nói rõ với họ. Đám thương nhân này từng người gật đầu biểu thị hiểu ý. Vốn bọn họ mua đám tài sản này là vì họ đã có kế hoạch lâu dài, đặc biệt đất đai hiện nay là thứ mà thương nhân để ý nhất.
Thạch Kiên xử lý xong việc này, hắn phải chạy đến Kính Châu để thương thảo sự vụ với Hạ Tủng. Tuy không thích người này, nhưng Thạch Kiên vẫn phải lấy quốc sự làm trọng. Có điều hắn cứ có cảm giác rằng con người này sẽ gây ình phiền toái lớn.
Thật đáng thương cho tên người hầu tìm Thạch Kiên kia, đầu tiên là đến Bảo An quận, nghe nói Thạch Kiên đến thành Duyên Châu, đến thành Duyên Châu lại nghe nói Thạch Kiên đi đến phủ Kinh Triệu, thục mạng chạy tới phủ Kinh Triệu, lại thấy bảo hắn đi Kính Châu. Tận đến Trường Vũ mới đuổi theo được Thạch Kiên.
Thậm chí hắn buồn nản nghĩ nếu biết sớm thế này, ta liền đứng ở Trường Vũ đợi là xong, hà tất phải tốn phí quãng đường lớn như vậy.
Hắn nói qua sự tình một chút, rồi nói:
- Thạch đại nhân, lão gia nhà chúng ta thật oan uổng. Bây giờ người có thể ra tay không, cứu lão gia nhà tôi ra.
Trong mắt người hầu này, với địa vị của Thạch Kiên ngày hôm nay thì đây không phải là chuyện nhỏ.
Nhưng Thạch Kiên nghe xong lại không làm cái việc mà nó cho là nhỏ. Trong mắt hắn Lão tổ Chủng Thế Hành làm Chủng gia tướng vốn đáng được hắn tôn trọng. Hơn nữa Chủng Thế Hành vốn cũng là một đại tướng hữu dũng hữu mưu. Về sau nếu Đại Tống muốn hưng thịnh, những đại tướng trọng yếu này sẽ phát huy tác dụng không gì sánh được, ít ra trong mắt hắn địa vị của Chủng Thế Hành so với Phạm Trọng Yêm cũng không thấp hơn bao nhiêu. Nhưng bây giờ, một người lập công lớn không ngờ bị một tiểu hoàng thân không có thế lực gì và một tiểu tri châu hãm hại. Hắn tức giận đến biến sắc.
Lúc đó, đến nghĩ hắn cũng không nghĩ, lập tức sai Chu Lạp và Phạm Hộ Nhạc đem một trăm tinh binh đi đến Kính Dương đuổi bắt cả nhà tỳ nữ kia, đồng thời điều tra nhà ả. Hắn còn đích thân chọn năm trăm binh lính phục ở thành Phượng Châu.
Tên người hầu này xem ra vừa sợ vừa vui. Vui vì xem ra Thạch Kiên rất xem trọng việc này, lão gia sẽ được cứu. Nhưng sợ vì Thạch Kiên làm như thế này là cướp ngục? Trận này đại náo rồi.
Thạch Kiên đến Phượng Châu, không nói một câu, đầu tiên hắn phân binh sĩ đi hai đường, một đường bắt Vương Tri Khiêm, một đường dụ Vương Mông Chính tiến đến.
Vương Mông Chính không ngờ làm kinh động đến vị đại thần này. Hắn giám đắc tội với Chủng Thế Hành, nhưng không giám đắc tội với Thạch Kiên. Đó là vì sao? Đó mới là hoàng thân quốc thích chân chính, người ta chẳng những sắp cưới công chúa, mà còn được tặng một Quận chúa xinh đẹp như tiên. Như vậy chẳng phải hắn mà phát giạn thì còn có thể ném cả mũ cánh chuồn trước mặt hoàng đế, ta không làm, thiên hạ có mấy người dám làm vậy với hoàng đế? Nhưng mà quả thật triều đình không thể rời bỏ hắn, mỗi lần mời hắn xuất sơn, còn phải tả mời một lần, hữu mời một lần.
Trên thực tế hắn làm việc nhanh, đầu tiên tên người hầu của Chủng gia không thể không đứng cùng chiến tuyến với họ. Tiếp theo lệnh cho Vương Tri Khiêm về Kính Dương, lợi dụng phương pháp mua chuộc và đe doạ làm cho đám dân chúng im miệng. Ngoài ra, tri châu Phượng Châu cũng sợ Thạch Kiên ngẫu nhiên nghe thấy chuyện này, sẽ đem đến phiền toái không cần thiết. Hắn còn viết bản tấu về vụ án này tấu lên triều đình. Chỉ cần triều đình giáng chỉ, thì sẽ thành việc đã rồi. Bây giờ hắn đang ở trong nha môn yên tâm chờ thánh chỉ.
Cố chi châu có nằm mơ cũng không thể ngờ là Thạch Kiên đã đến Phượng Châu. Thạch Kiên với danh nghĩa là kinh lược Thiểm Tây chiêu thảo sứ chức vụ Phu Duyên Lộ tổng quản phủ Duyên Châu, có thể nói hiện giờ là lão đại ở Thiểm Tây, nhưng chủ quản thì vẫn là Phu Duyên Lộ. Thực tế thì chiến dịch này chủ chiến trường cũng phát sinh ở Duyên Châu. Đồng thời tổn thất mà Phu Duyên Lộ gặp phải cũng lớn nhất. Nếu nói Thạch Kiên rời khỏi Phu Duyên Lộ, cũng chỉ là để đến vùng biên giới Hoàn Khánh Kính. Phượng Châu chỉ cách Kính Châu cự li một đoạn, cho nên hắn mới dám dung túng Vương Mông Chính thông qua Vương Tri Khiêm hãm hại Chủng Thế Hành.
Đợi đến khi hắn hoảng loạn tìm được Thạch kiên, thì đã thấy sắc mặt Vương Tri Khiêm như thổ sắc, run run rẩy rẩy bị đưa đến trước mặt Thạch Kiên. Cố Tri Châu nghĩ đến lúc này rồi, vụ án này đã quá rõ ràng, làm sao có thể thoát khỏi pháp nhãn của Thạch Kiên? Ít nhất mình rất có thể vì chuyện này mà mất chức hoặc chức quan này cũng chuyển đến đại lục Lưỡng Loan rồi.
Trong chốc lát, Vương Mông Chính được đưa đến với bộ dạng hoảng sợ bất an.
Thạch Kiên nói với Cố Tri Châu:
- Người nhà Chủng gia bẩm với bản quan rằng có người đã vu cáo hãm hại Chủng đại nhân. Cho nên bản quan đến đây trước để điều tra vụ án này. Ngươi đưa ta đi thăm Chủng đại nhân một lát.
Đích xác, Thạch Kiên mang chức vụ kinh lược sứ trấn an chinh phạt Thiểm Tây, không những có quyền điều động quân đội Thiểm Tây, mà thậm chí còn có quyền quản lý ngoại giao của chính vụ Thiểm Tây. Đây cũng là do chiến vụ yêu cầu nên mới có chức vụ đặc biệt đó. Bây giờ hắn hoàn toàn có quyền tra hỏi hoặc nghi ngờ thậm chí xử lý lại vụ án này.
Bây giờ Thạch Kiên không tra hỏi về vụ án, mà việc đầu tiên là đòi thăm Chủng Thế Hành, đó cũng là có nguyên nhân của nó. Trên đời này nơi tối tăm nhất không có chỗ nào tối hơn đó là lao ngục. Nhớ lại ngày trước, Chu Á Phu, một anh hùng như vậy mà chính vì không chịu nổi sự lăng nhục đã tự sát trong ngục. Hắn sợ Chủng Thế Hành ngộ nhỡ một lúc nào đó nghĩ không thông, rồi đến lúc Đại Tống sẽ thiếu đi một nhân tài chân chính.
Lời nói của hắn, Cố tri châu không giám không làm theo.
Vào đến phòng giam, Thạch Kiên nhìn thấy Chủng Thế Hành. Quả nhiên đúng như Thạch Kiên dự đoán, Chủng Thế Hành bị đánh đến mức máu mê loang lổ, nằm trên đống cỏ mốc meo, mục nát. Cảnh tượng này làm cho Thạch Kiên thấy cay mũi, đây chính là một vị hảo hán, vì bách tính Tống Triều. Trận chiến vừa rồi không để ý đến hậu quả, đã đem theo cả ba người con trai, hơn nữa trong những ngày tập kích Thiên Đô sơn thì đều nằm ở vị trí tiên phong. Trong trận chiến ấy, Chủng Ngạc suýt nữa thì bỏ mạng.
Nhưng hôm này vì mấy tên tôm tép mà rơi vào cảnh này.
May mà xương cốt Chủng Thế Hành còn tốt, bị đánh như vậy, mà vẫn có thể nhúc nhích được. Ông ta bò đến trước mặt Thạch Kiên nói:
- Thạch đại nhân, hạ quan bị oan uổng.
Thạch Kiên nói:
- Chủng đại nhân, ngài chịu khó dưỡng sức, nếu đúng như những gì Vương Tri Khiêm nói, ngài cưỡng đoạt dân nữ, thì bản quan sẽ không tha cho ngài. Nhưng nếu ngài đúng là bị oan uổng, bản quan sẽ cho ngài công lý. Dù cho là bất kỳ người nào vu tội cho ngài, bản quan cũng sẽ xử lý nghiêm minh.
Cố Tri Châu và Vương Mông Chính nghe thấy sợ run lên, Vương Tri Khiêm thì đi không nổi.
Cố tri châu còn quát nha dịch:
- Ai cho các ngươi đối đãi như vậy với Chủng đại nhân?
Mấy tên nha dịch nghĩ trong bụng “đây chẳng phải là mệnh lệnh của ngài sao? Nếu như chúng tôi không tôn trọng Chủng đại nhân mà cứ làm theo lời ngài thì Chủng đại nhân đã sớm bị đánh cho tàn phế rồi.”
Thạch Kiên chỉ cười một cái, nói:
- Cố Tri Châu, những thứ này dừng xướng lên trước mặt bản quan.
Một câu nói thẳng thắn, lập tức khiến mặt Cố Tri Châu không phải biến sắc đỏ mà trắng bạch ra.
Thạch Kiên bảo một tên lính ra phố mời đại phu đến trị thương cho Chủng Thế Hành. Hắn còn sợ Cố Tri Châu và Vương Mông Chính chó cùng rứt dậu mưu hại Chủng Thế Hành. Chúng ta cần phải biết rằng đây là trong ngục tù, sự việc gì cũng có thể xảy ra. Hắn sai một đội quân trông coi.
Sau đó hắn rời khỏi nhà tù.
Lên đến công đường, hắn cũng không nể mặt Cố Tri Châu, hắn nói thẳng:
- Bản quan thấy có nhiều điểm đáng nghi ngờ, cho nên vụ án này bản quan tiếp nhận rồi.
Cố Tri Châu biết mình thế là xong rồi, nhưng đành phải nói:
- Vâng
Thạch Kiên ra lệnh cho lính đưa Vương Tri Khiêm lên công đường, hắn nói:
- Ngươi đã cáo trạng Chủng đại nhân, ngươi cũng biết rằng Chủng đại nhân là mệnh quan triều đình.
Hắn còn mỉm cười, Vương Tri Khiêm cũng to gan gật đầu.
Thạch Kiên lại nói:
- Nhưng khổ chủ hiện giờ nói rằng ngươi vu cáo, bản quan không biết ai nói thật, ai dối trá. Ngươi cũng nhìn thấy rồi, để thu được khẩu cung, Cố đại nhân đã sai đánh Chủng đại nhân ra nông nỗi đó. Vậy thì theo luật Đại Tống, bản quan nên làm thế nào với tình hình này.
Vương Tri Khiêm lập tức đần ra.
Lúc này Thân Nghĩa Bân đứng ở bên cạnh hiểu ý nói tiếp:
- Thạch đại nhân, có thể thông qua hình thức tra tấn để lấy được khẩu cung chính xác.
- Ồ, ngươi đi hỏi xem, trong đám binh lính có ai biết tra tấn không?
Hoá ra đến nha dịch Phượng Châu Thạch Kiên cũng đều không tin.
Không ngờ trong đám binh lính có người đã từng làm nha dịch.
Thạch Kiên nói với tên lính này:
- Dù là đùa, nhưng đừng đùa chết người là được.
Nghe xong câu nói này, Vương Tri Khiêm lập tức quỳ trên mặt đất nói:
- Thạch đại nhân, tiểu nhân xin khai.
Thạch Kiên nói:
- Không dùng hình phạt, bản quan làm sao biết được khẩu cung mà ngươi khai là thật hay giả. Người đâu, lôi hắn đi, dùng hình.
Sau đó còn hướng về phía Cố Tri Châu và Vương Mông Chính cười mỉm, nhưng hai tên đó thật đúng như là bị rơi vào hầm băng.
Trên thực thời cổ đại dùng hình phạt đối với phạm nhân tương đối tàn nhẫn. Bình thường là dùng những loại hình như si, côn, trượng, tiên. Nghiêm trọng hơn thì có giới, liêu, tạt, giáp. Những hình phạt làm cho người ta sống không bằng chết đó là điều bình thường. Còn những hình phạt như mộc thủ, trục xe, hoả chích, khói hun, giầy thêu hồng, đốt tai, kẹp mũi... thì có thể nói tất cả nhân loại đều có thể tưởng tượng, giống như là Nhạc Phi để cho ngục tốt dùng mảnh vải đã phết keo bó trên da của Nhạc Phi, sau khi keo đông đặc lại thì lấy sức xé mảnh vải ra, như vậy sẽ xé theo luôn cả một khối da. Hình thức tra tấn này còn tàn nhẫn hơn cả hình thức lột da. Nhạc Phí cuối cùng không chịu nổi, đã phải thừa nhận tội danh mưu phản, để cho Tần Cối hại chết. Hình phạt này gọi là phi ma vấn, bác bì khảo.
Chủng gia vốn được binh lính tôn trọng, đặc biệt là người như Chủng Ngạc, đã được gọi là người chỉ kém Địch Thanh, Chu Sỉ. hợp thành Tây Bắc tam thiếu niên hổ tướng. Tên lính này càng thêm phẫn hận Vương Tri Khiêm. Trong chốc lát, Vương Tri Khiêm bị tra tấn cho đến nỗi phải kêu khóc thảm thiết.
Hắn gào to:
- Thạch đại nhân, tôi khai, đây là do chủ tướng Vương Châu sai tiểu nhân làm.
Thạch Kiên đến trước người hắn, hắn đang bị kẹp ngón tay, sợi dây thừng vẫn chưa được cởi. Vương Tri Khiêm tuy chưa được nhìn thấy hình phạt này, nhưng cũng đã nghe qua, mà đã sợ đến nỗi hồn bay phách lạc.
Thạch Kiên lắc đầu nói:
- Gan của ngươi quả không nhỏ, vừa mới tố cáo Chủng đại nhân, giờ lại muốn vu hãm Vương Châu Tương. Vương Châu Tương là người thế nào, đó là thân thích của hoàng hậu, là hoàng thân quốc thích. Bản quan thấy ngươi hiện giờ không nhớ rõ rồi. Người đâu, tiếp tục dùng hình.
Nghe Thạch Kiên nói, Vương Tri Khiêm đã rõ cả rồi. Đây là Thạch Kiên vì Chủng Thế Hành mà trả thù hắn. Hắn đảo mắt, choáng ngã trực tiếp xuống đất. Nhưng Thạch Kiên đâu có vì thế mà bỏ qua cho hắn, liền ra lệnh dùng nước lạnh làm cho hắn tỉnh, tiếp tục tạt.
Xong rồi lại kẹp, kẹp rồi lại đánh. Vương Tri Khiêm không còn chút sức lực nào, liền té xỉu mấy lần. Giờ đây cũng không thành hình người nữa.
Cho đến tận khi Thạch Kiên hỏi lần thứu mười, Vương Tri Khiêm mới nói là do Vương Mông Chính chỉ thị. Thạch Kiên lúc này mới hướng về phía Vương Mông Chính nói:
- Vương đại nhân, xem ra ngài có lẽ đúng là có khả năng làm chuyện này.
Vương Mông Chính ngượng ngùng cười, nói:
- Thạch đại nhân, ngài tin lời hắn sao? Hắn hiện giờ là một con chó điên, gặp ai thì liền cắn người đó mà.
Hắn còn ỷ mình là hoàng thân quốc thích, hình như muốn nói với Thạch Kiên, có thể dính chút thân thích ngày xưa Thạch Kiên hoặc sẽ hứa tha cho hắn một phen.
Thạch Kiên nghe xong vẫn cười, nhưng trong mắt Vương Mông Chính và Cố Tri Châu cái cười này giống như là ma quỷ. Thạch kiên nói:
- Người đâu, thẩm vấn Chủng Thế Hành.
Hiện giờ Chủng Thế Hành đang để cho đại phu chữa trị vết thương, cũng do ăn được một chút thức ăn Thạch Kiên đưa đến nên đã hồi phục được một chút sức lực, miễn cưỡng đi đến.
Thạch Kiên nói:
- Chủng đại nhân, bản quan nghe phạm nhân nói hắn bị Vương Châu tướng chỉ thị nên mới hãm hại vu cho ngài. Nhưng Vương Châu tướng lại nói tên phạm nhân này là kẻ điên, giờ bản quan hỏi ngài, ngài và Vương Châu tướng có thù hận gì?
Chủng Thế Hành nhìn huyết nhân ở phía dưới, đây mà là tên du côn Vương Tri Khiêm sao? Ông bèn lần lượt nói sự tình.
Thạch Kiên nói:
- Những chứng có đó hiện đang ở đâu?
Chủng Thế Hành nói đang ở trong tay con trai lớn của ông Chủng Cổ cất giữ.
Thạch Kiên lập tức sai lính đi kêu Chủng Cố đem chứng cứ đến nha môn.
Lần này Vương Mông Chính phát hoảng, hắn nói nhỏ với Thạch Kiên:
- Thạch đại nhân, vuốt mặt thì cũng phải nể mũi, hãy nghĩ đến việc thái hậu đối đãi tốt với ngài mà thôi việc này đi. Chủng đại nhân cũng thả rồi, tôi cũng không truy cứu nữa.
- Ồ, ngài không truy cứu Chủng đại nhân nữa, triều đình là do nhà ngài dựng nên?
Thạch Kiên nghe thấy vậy suýt bật cười, hắn lại nói:
- Vương Châu tướng, bản quan bảo ngươi, Vương tử phạm pháp thì cũng giống như dân thường. Kinh thành có bao nhiêu Vương gia vì phạm tội mà bị phạt. Huống chi là ngươi.
Nghe xong lời hắn, Vương Mông Chính nghiếm chặt răng nói:
- Vậy chúng tôi sẽ cưỡi lưà xem hát, cứ chờ xem.
Thạch Kiên gật đầu nói:
- Khá lắm, thật kiêu ngạo.
Sau đó nhắm mắt lại không nói gì.
Một lát sau, Chủng Cổ mang theo một đống lớn chứng cứ đến. Thạch Kiên hỏi:
- Vương Châu Tương, chứng cứ của vụ việc này đây, ngươi phục hay không phục?
Lúc này nghe nói Thạch Kiên đích thân chủ thẩm vụ án Chủng Thế Hành, rất nhiều người dân Phượng Châu đã chạy đến xem, rất nhiều người đánh bạo kêu oan thay Lão Chủng.
Thạch Kiên lấy tay ra hiệu để cho họ yên lặng không ồn ào, sau đó nhìn Vương Mông Chính, nói:
- Vương Châu Tướng, tại sao không nói?
Vương Mông Chính ngang ngạnh nói:
- Ta không phục.
Nguyên nhân mà hắn dám ngang ngạnh, ngoài việc con gái hắn là vợ của Lưu Tòng Đức ra, còn nghe nói hắn có quan hệ với Hoàng đế. Cùng lắm thì Thạch Kiên thôi chức quan của mình, sau đó đến Kinh Thành nhờ nữ nhi giúp đỡ. Nàng thủ thỉ bên tai Hàng đế, lại không được làm chức quan như cũ sao? Chỉ có điều là sẽ thay đổi đến một nơi khác thôi.
Thạch Kiên nói với Thân Nghĩa Bân:
- Với tình huống tương tự thế này, bản quan có thể dùng hình không?
Thân Nghĩa Bân đáp:
- Có thể.
Hắn biết cứ như vậy, sự việc sẽ không lớn, cũng không thể cải thiện. Thật tình hắn thật sự hi vộng triều đình sớm điều Thạch Kiên về. Nếu không sẽ không đợi được đến lúc triều đình chịu đủ nỗi khổ. Hắn vẫn không biết sự quan trọng của Thạch Kiên.
Nghe được Thạch Kiên lại muốn dùng hình với hắn, Vương Mông Chính lấy tinh thần nói:
- Ngươi dám!
Chủng Thế Hành đứng một bên cũng nói:
- Thach đại nhân, những chứng cứ này là xác thực, dùng hình thì miễn đi.
Thạc Kiên đưa mắt nhìn ông ta, hắn nghĩ trong bụng, tôi đến giúp ông, nhưng ông lại giúp đối thủ nói tốt cho hắn. Trên thực tế hiện nay địa vị của võ quan thật thấp quá. Thạch Kiên đang nghĩ sẽ dựng nên một tấm gương cho võ quan, nếu không thì hắn đi rồi. Từng người từng người bị Phượng Tri Châu làm cho như vậy. Hắn quay về Tây Bắc thì còn có đại tướng để dùng chăng?
Trước tiên hắn nói với Chủng Thế Hành:
- Chủng đại nhân, ngài bây giờ vẫn còn là một phạm nhân bị tình nghi, xin đừng nói xen vào.
Sau đó hắn quát một tiếng lớn:
- Phản rồi! Một kẻ tiểu nhân dính líu tí chút hoàng thân, không ngờ giám uy hiếp mệnh quan nhất phẩm của triều đình! Người đâu, dùng hình!
Quả thật nha dịch ở đây có lẽ cũng còn do dự một chút, dù sao thì trước mặt Vương Mông Chính đánh chó cũng cần phải nhìn qua mặt chủ. Nhưng hiện giờ Thạch Kiên sai tên lính này thi hành, hắn đã từng trải qua cảnh chém giết ở chiến trường, lại còn bắn chết một người Tây Hạ. Dùng lời của hắn mà nói:
- Lão tử đã từng giết người rồi.
Hơn nữa giờ đây những tên lính này không phải là tên ngốc, nhìn ra là Thạch Kiên đang muốn trút giận thay vị võ tướng kia. Tốt xấu gì thì Chủng đại nhân còn đã từng làm Tổng trường quan Cam Châu lâm thời. Lập tức lôi Vương Mông Chính xuống, tuy có ngại vì hắn là thân phận hoàng thân, không thể dùng tạt, kẹp, nhưng đánh là hoàn toàn có thể.
Vương Mông Chính vốn xuất thân là một tài chủ, gia cảnh tốt, da mỏng thịt non, có khi nào phải chịu cái khổ lớn thế này, trong chốc lát chỉ thấy thoi thóp.