Phạm Ninh biết lão sẽ không lấy tiền, nên cũng không miễn cưỡng, liền nhảy xuống xe bò, dùng quần áo che kín đầu lại chạy về hướng khách sạn.Ngay lúc này, có người hô to:- Cậu ấy chính là Phạm Ninh của Diên Anh học đường.Quý tộc, thân quan đều đổ xô đến:- Tiểu quan nhân, đi tới nhà ta làm khách đi.- Tiểu quan nhân, ta cũng là người Mộc Đổ, chúng ta là đồng hương đó!Mọi người đều vô cùng nhiệt tình, lập tức muốn ra tay cướp người về.Trong lòng hắn rất hối hận, nếu sớm biết như thế này thì đã lén đi vào từ cửa sau.
Nghĩ vậy, hắn vội vàng chạy về phía cửa sau.Bỗng nhiên hắn nghe thấy một âm thanh quen thuộc.- Tiểu Ninh, khoan hãy đi.Phạm Ninh vội dừng bước.Chỉ thấy trong màn mưa có một tên béo che dù đứng ở phía quán trọ bên kia, bên cạnh y là một cặp song sinh nhỏ bề ngoài giống y hệt nhau đang chơi đùa dưới mái hiên.- Nhị thúc!Phạm Ninh nhận ra người đang che dù đó chính là nhị thúc của hắn, tên là Phạm Thiết Thương.Hắn vội vàng cười đi tới:- Nhị thúc, sao thúc lại tới đây?Phạm Thiết Thương cốc nhẹ hắn một cái:- Ranh con, ngươi đến huyện này mà không ghé qua nhà thúc à?Hắn gãi đầu, ngượng ngùng nói:- Cháu cũng định đi, nhưng quên mất nhà thúc ở chỗ nào rồi.- Lần đầu tiên ta nghe thấy có cái lý do này, ta chờ ở đây cả ngày vì không vào được quán trọ, may là gặp cháu đi chơi về, giờ đi cùng nhị thúc đi.Phạm Thiết Thương quay đầu lại gọi một tiếng:- Này hai đứa.Hai đứa trẻ sinh đôi nhảy tới, mỗi đứa lôi một bên tay của Phạm Ninh:- A Ninh.Chúng gọi hắn là 'A Ninh' thay vì 'A Ngốc' khiến lòng hắn reo hò ấm áp.Hắn lập tức có cảm tình với hai đứa con của nhị thúc tên Minh Nhân và Minh Lễ này.Bọn họ lớn hơn hắn ba tuổi, đang độ tuổi dậy thì nhanh phát triển, nên cao hơn hắn cả nửa cái đầu.Đứa trẻ bên trái hỏi:- A Ninh, đoán xem ta là Minh Nhân hay là Minh Lễ?Phạm Ninh cẩn thận quan sát họ một chút, không chỉ có mặc quần áo giống nhau, đến hình dáng cũng giống nhau, hắn thật sự nhìn không ra nổi.Hắn vô thức lắc đầu, thực ra hai người họ cho dù có khác nhau một trời một vực, hắn cũng không biết ai là Minh Nhân, ai là Minh Lễ.- Hà hà…! Lão nhị, ngươi thua rồi, đưa mười văn tiền, không quịt nợ.- Hứ! Ta đã khi nào quịt tiền của huynh chưa?Đứa trẻ bên phải thất vọng làu bàu, nó không cam lòng hỏi Phạm Ninh:- A Ninh, trước kia chỉ có đệ phân biệt được bọn ta, làm sao bây giờ lại không thể?Phạm Ninh sửng sốt, không thể ngờ Phạm Ngốc Ngốc lại có chỗ hơn người, có lẽ mắt nhìn của y khác người, có thể phân biệt được hai huynh đệ này.Tuy nhiên, hiện tại Phạm Ninh cũng có thể phân biệt được rồi, hắn cười với đứa trẻ bên phải nói:- Ngươi là Minh Lễ.Nếu đứa kia gọi nó là lão nhị, y chính là Minh Lễ.Đứa trẻ bên phải thở dài:- Lão nhị, em ấy thật sự không nhận ra chúng ta rồi.Phạm Ninh hơi bối rối, tại sao cả hai đứa, ai cũng gọi kẻ đối diện với mình là lão nhị?Lúc này, Phạm Thiết Thương trên chiếc xe bò gọi:- Ba đứa mau lên xe.Hai huynh đệ song sinh kéo Phạm Ninh lên xe bò.Phạm Ninh cười hỏi:- Hai người các huynh, rốt cuộc ai là lão đại?Hai đứa đều đồng thanh chỉ vào mình nói:- Tất nhiên là ta.Phạm Ninh bật cười ha hả, hắn đã rõ, hai huynh đệ nhà này ai cũng muốn làm anh.Phạm Thiết Thương quay lại cười nói:- Chuyện này không thể trách hai đứa nó, sau khi sinh chúng ra bà mụ quên cột dây vào cổ tay đánh dấu, sau khi bế đi tắm xong, thì chẳng rõ ai được sinh ra trước, cho nên chúng ta đã chỉ định một đứa là lão đại.- Vậy nhị thúc đã phân ai là Minh Nhân, ai là Minh Lễ?Phạm Thiết Thương lườm hai đứa một lúc lâu, tức đỏ mặt quát:- Đứa nào là Minh Nhân, giơ tay lên.Hai đứa không ai giơ tay, miệng lầm bầm:- Đến con mình còn không phân biệt được, làm cha không biết xấu hổ sao?Phạm Thiết Thương liếc mắt, thẹn quá hóa giận quát:- Hai đứa thối tha, từ sau không cho các ngươi mặc quần áo giống nhau nữa.Lúc này mới có một đứa giơ tay lên:- Cha, con là Minh Nhân.Phạm Ninh bây giờ mới phát hiện trên cổ tay phải của Minh Nhân có một cái nốt ruồi nhỏ, mà Minh Lễ lại không có.Hóa ra Phạm Ngốc Ngốc phân biệt họ nhờ điểm khác nhau này.Kỳ thật Phạm Ninh nghĩ sai rồi, Phạm Ngốc Ngốc sở dĩ có thể phân biệt hai huynh đệ nhà này là do ánh mắt của hai đứa toát ra nét tính cách không giống nhau.
Minh Nhân thì nhiệt tình, Minh Lễ lại lộ vẻ bình tĩnh.Phạm Ngốc Ngốc nắm bắt tâm tình của người ta một cách rất tinh tế, cho nên hắn có thể phân biệt được.***Trấn Trường Kiều là một trong các thành nằm phía ngoài huyện Ngô, cửa hiệu tạp hóa của Phạm Thiết Thương ở trong thành này có diện tích rất nhỏ, nằm ngay sát mặt đường.
Cửa hiệu này là một cái nhà gỗ hai tầng, mặt tiền không tới một trượng, trong ngoài chất đầy các loại hàng hóa thường dùng.1 trượng = 10 thước, trong hệ đo lường cổ Trung Hoa, do thước Trung Quốc cổ dài khoảng 0,333 mét, một trượng Trung Hoa dài 3,33 métTrên cửa trước có treo một bảng hiệu phai màu loang lổ, trên bảng hiệu ghi: 'Cửa hiệu tạp hóa của ông chủ Phạm'Phạm Thiết Thương quay đầu quát hai đứa con trai:- Các ngươi nhanh chạy vào thông báo đi.Hai huynh đệ giật nảy mình, nhảy xuống xe bò, chạy vào trong cửa hiệu.Chỉ nghe bọn hắn ở trong cửa hiệu hét lớn:- Mẹ, ngày mai con phụ trách rửa chén.- Mẹ, con đổ rác trong ba ngày.***- Nhị thúc, chúng ta đi đâu tiếp?Phạm Ninh đã đói tới mức da bụng dán vào da lưng, hoa hết cả mắt.Hắn không hiểu tại sao đã đến cửa hiệu của nhị thúc rồi mà còn chưa xuống xe đi ăn cơm.Phạm Thiết Thương áy náy nói:- Tiểu Ninh, thực ra hôm nay thúc muốn nhờ cháu một chuyện.- Nhị thúc khách sáo quá, nếu cháu làm được, cháu giúp liền.- Cháu nhìn cửa hiệu bên kia đi.Phạm Thiết Thương chỉ vào một cửa hiệu, diện tích và kiến trúc rất lớn, phía trên cửa treo một bảng hiệu to đùng, trên viết chữ 'Tạp hóa họ Sài'.Phạm Ninh kinh ngạc nói:- A! Đó thật là một cửa hiệu tạp hóa to.Phạm Thiết Thương thở dài:- Mười ngày trước họ mở cửa hiệu đó, lớn hơn cửa hiệu của ta gấp năm lần, tất cả hàng hóa đều rẻ hơn cửa hàng của ta đến hai phần mười, ảnh hưởng rất lớn tới cửa hiệu của ta.
Khách đến cửa hiệu của ta giảm tới tám phần mười, từ hôm qua tới giờ ta chưa bán được cái gì.Phạm Ninh hỏi nhỏ:- Vậy nhị thúc sao không giảm giá theo?Phạm Thiết Thương cười khổ một tiếng:- Ngay hôm sau khi nhà đó mở cửa hiệu, ta cũng giảm giá rồi, đã bán lỗ vốn, nhưng họ lợi hại hơn, bọn họ có năm cửa hiệu lớn ở huyện Ngô và huyện Trường Châu, tiền vốn lớn, chống trụ được, chúng ta kinh doanh nhỏ nên vốn ít, không thể đấu lại được.
Ngày hôm qua chủ nhà tới đòi tăng tiền nhà, thật là 'họa vô đơn chí' (tai họa liên tiếp ập tới).- Cháu có thể giúp nhị thúc làm gì?Phạm Thiết Thương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:- Như thế này đi, ta có một khách hàng lớn, là người bạn lâu năm, nhà gã ở phủ Bình Giang có mở vài quán rượu và các tạp hóa bán rất chạy..