Số báo danh của Phạm Ninh là 74, cũng chính là thi tại học đường Diên Anh.
Tuy nhiên cuộc thi nhập học này không thể nào so được với thi khoa cử, không quản chế quá nghiêm khắc, muốn gian dối thì cũng được, nhưng cái giá phải trả lại quá lớn, nếu sau khi thi đậu bị người khác tố giác, không chỉ bị khai trừ khỏi học đường, mà thanh danh cũng tổn hại theo, ở một nơi vẫn luôn coi trọng thanh danh như triều Tống, đây chính là chuyện lớn cả đời đều không ngóc đầu lên được.
Đều là đồng hương với nhau, tất cả mọi người đều biết rõ gốc rễ của nhau, gần như sẽ không người nào gian dối.
Phạm Ninh giao lại thẻ bài bằng trúc cho một vị lão tiên sinh kiểm tra, lão tiên sinh cười tủm tỉm chỉ về gian phòng đầu tiên bên trái:- Ở phía trước!- Tạ ơn lão tiên sinh!Phạm Ninh cúi rạp người có lễ với lão tiên sinh, sau đó đi về phía trong cửa lớn.
Lão tiên sinh vuốt râu nhìn theo bóng dáng Phạm Ninh, gật gật đầu:- Trẻ nhỏ dễ dạy!Đi vào đến sân viện, chỉ thấy hơn mười thí sinh đã xếp thành hai đội, mọi người đều đang xì xào bàn tán, nghị luận cái gì đó.
- A Ngốc, đây không phải nơi ngươi nên tới đâu, mau ra ngoài đi!Một giọng nói hung ác từ trong đội ngũ truyền đến, lúc này Phạm Ninh mới phát hiện trong đội ngũ có hai người hắn quen biết.
Một đứa là con trai Tưởng A Quý của viên ngoại họ Tưởng, vừa cao vừa mập, thịt béo trên mặt cứ chen chúc nhau, đôi mắt tí hin chỉ to bằng hạt đậu xanh lóe ra hung quang.
Đứa còn lại tên Triệu Tiểu Ất, dáng người ngược lại hoàn toàn, vừa nhỏ lại vừa gầy, giống hệt một con khỉ, nó là tay sai của Tương A Quý.
Hai đứa này cả ngày đều ở chung một chỗ cùng nhau bắt nạt những đứa yếu hơn, phỏng chừng từ trước đến giờ chúng nó đã ức hiếp Phạm Ngốc Ngốc không biết bao nhiêu lần rồi.
Phạm Ninh phớt lờ bọn nó, trực tiếp xếp hàng phía sau đội ngũ.
Tưởng A Quý thấy Phạm Ninh không để ý đến nó, lập tức tức giận, nếu như là trước đây, nó đã sớm xông lên tẩn cho thằng nhóc kia một trận, nhưng hôm nay nó không dám.
Nó bỗng nhiên đảo mắt, chỉ vào Phạm Ninh nói với mọi người:- Đây là đồ ngốc nổi danh của thôn bọn ta, gọi là Phạm ngốc, ngay cả tên mình còn không biết viết, không ngờ nó cũng đến tham gia cuộc thi của học đường Diên Anh, các ngươi nói xem có buồn cười không hả.
Mười mấy ánh mắt đều nhìn về phía Phạm Ninh, trong mắt đầy kinh ngạc và hoang mang, không ngờ đồ ngốc cũng đến tham gia thi, chuyện gì thế này?Triệu Tiểu Ất vô cùng đắc ý, dậm chân cười to ha ha.
Ánh mắt Phạm Ninh vẫn bình tĩnh, không thèm để ý đến biểu diễn của hai thằng nhóc khốn nạn kia.
Lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra, một giám khảo tức giận bước ra:- Không được ồn ào la hét ầm ĩ, ai tranh cãi ầm ĩ lập tức hủy bỏ tư cách thi.
Tiếng cười của Triệu Tiểu Ất lập tức ngừng lại, nó vội vàng cúi đầu, Tưởng A Quý cũng cúi đầu, lại hung hăng trừng mắt với Phạm Ninh.
- Các người vào cả đi!Giám khảo dẫn mười lăm thí sinh đi vào, xếp hàng dựa theo chiều cao của bọn trẻ, Phạm Ninh đứng thứ hai từ dưới lên, Tưởng A Quý cao nhất, xếp cuối cùng.
Học đường phỏng vấn rất rộng, phía trên có ba tiên sinh đang ngồi, khuôn mặt không chút biểu cảm, ba người đều mặc áo dài xanh, hai người bên trái và phải đầu đội vải bố sẫm màu, ông lão ngồi giữa thì đội mũ cánh chuồn.
Mũ cánh chuồn của triều Tống có thêm hai cánh mới là mũ quan, ông lão đầu đội mũ cánh chuồn chỉ là một bộ thường phục, nhưng vẻ mặt lại không giống người thường.
- Người thứ nhất, Triệu Tiểu Ất!Triệu Tiểu Ất dáng người nhỏ gầy nhất, nên tên nó xếp đầu tiên.
Nó đi lên trước, dưới sự hướng dẫn của giám khảo, rút ra một tấm thẻ trong cái rổ nhỏ trên bàn, đây chính là đề thi của nó, rồi đưa lại cho giám khảo.
Quan chủ khảo nhìn thoáng qua đề mục, thản nhiên nói: 'Đọc thuộc Bách gia tính, bắt đầu đi!'Có lẽ bởi vì quá căng thẳng, nên Triệu Tiểu Ất liền lắp ba lắp bắp, đọc ngập ngừng vài chỗ.
- Chu Tần Vưu Hứa, Hà Lã Thi Trương.
Lỗ Tảo Nghiêm Hoa, Kim Ngụy Đào Khương.
Thích Tạ Trâu Dụ, Bách Thủy Đậu Chương.
Vân Tô Phan Cát, Hề Phạm Bành Lang.
Lỗ Vi Xương Mã, Miêu Phượng Hoa Phương…Phạm Ninh khẽ lắc đầu, ngay cả 'Bách gia tính' đơn giản nhất mà phải cố sức như vậy mới đọc thuộc được, đoán chừng là cũng 'quá cô' rồi.
Triệu Tiểu Ất đọc gần một nửa quyển 'Bách gia tính', cuối cùng quan chủ khảo cũng bảo nó dừng lại, giám khảo bên cạnh đưa cho nó một tờ giấy:- Đi đi! Ra ngoài nghe kết quả.
Triệu Tiểu Ất bước cao bước thấp nhận quyết định vận mệnh của mình rời đi, Phạm Ninh thấy hơi kỳ kỳ, chẳng lẽ có mỗi vậy mà đã thi xong? Hình như cũng quá đơn giản thì phải!- Tiếp theo, Dương Thuận!Khóe mắt Phạm Ninh nhanh chóng liếc qua Tưởng A Quý phía sau, thấy vẻ mặt nó kinh hoảng, khẩn trương đến mức cả người phát run, lúc này nó cũng không còn dám cười nhạo Phạm Ninh nữa.
Thí sinh tiếp theo bước lên trước, không cần chỉ gì đã rút một tấm thẻ trên bàn, đưa cho giám khảo.
- Là 'Luận Ngữ', ta đọc một câu, ngươi đọc câu tiếp theo nó, lúc nào ta bảo ngươi ngừng thì ngừng!Phạm Ninh đã hiểu quy trình, ánh mắt của hắn nhìn về phía cái rổ nhỏ, không biết mình sẽ bốc ngẫu nhiên phải kiểu đề gì đây?Quá trình phỏng vấn rất nhanh trôi qua, nửa canh giờ sau đã đến lượt hắn, Phạm Ninh hít sâu một hơi, bình ổn lại sự khẩn trương trong lòng.
Hắn đi lên trước, thấy trên cái bàn nhỏ bày không ít thẻ, phải đến mấy trăm cái, trên mỗi tấm thẻ đều có một đoạn dây nhỏ để dễ kéo.
Quan chủ khảo bên trên nhìn thấy họ tên của hắn, hơi ngẩn ra, trong mắt hiện lên một vài tia phức tạp.
Phạm Ninh đang định rút thăm, quan chủ khảo đã gọi hắn lại:- Ngươi không cần rút thăm nữa, ta đưa cho ngươi một đề bài luôn!Mấy vị giám khảo bên cạnh đều kinh ngạc, sao hôm nay học chính lại phá lệ cũ?Một giám khảo nhỏ giọng nhắc nhở:- Học chính, vẫn là nên rút thăm đi ạ!Quan chủ khảo khoát tay:- Không có việc gì, ta tự biết quy củ, đề của ta ra chỉ sợ còn khó hơn cả rút thăm.
Phạm Ninh không còn lời gì để nói, dựa vào cái gì vậy trời? Tại sao mình đến đây mà lại phải thi khó hơn người khác.
Hắn cười cười, chỉ vào hộp rút thăm:- Ông ơi, con vẫn nên rút thăm thôi ạ! Giống mọi người ấy ạ.
- Ngươi lại đây.
Quan chủ khảo thái độ nghiêm nghị, ông vẫy vẫy hắn:- Bảo ngươi lại đây thì ngươi cứ đến!Phạm Ninh bất đắc dĩ chỉ đành làm theo, ai bảo vị quan chủ khảo này lại thấy mình không vừa mắt đây.
Tưởng A Quý đứng phía sau thế mà quên luôn cả khẩn trương, vẻ mặt nó vui sướng khi người khác gặp họa, phấn khích đến mức thiếu chút nữa hét ầm lên, cuối cùng cũng đến lúc thấy Phạm ngốc tự bêu xấu rồi.
Quan chủ khảo không nói thêm câu thừa thãi nào nữa, mặt ông âm trầm:- Ta hỏi ngươi một câu kinh văn, ngươi nói cho ta biết xuất xứ của nó, coi như ngươi qua!Phạm Ninh gật gật đầu, quan chủ khảo khẽ vuốt râu ngẫm nghĩ một chút:- Bất minh vu kế sổ, nhi dục cử đại sự, do vô chu tiếp nhi dục kinh vu thủy hiểm dã* ! Nói ta biết xuất xứ của câu này?.