- Anh xem tôi là vật thế thân, là con ngốc sao?” Nghe cô nói vậy anh càng không hiểu gì, tỏ vẻ ngơ ngác hỏi:
- Em đang nói linh tinh gì vậy?
Cô lấy bức ảnh trong túi ra tức giận quát lớn:
- “ Vậy bức ảnh này là sao? Người trong ảnh là ai? Anh nói xem”
Anh tròn mắt bắt đầu giải thích:
- Cô ấy là Thẩm Thanh- chị gái của Thẩm Linh. Anh và cô ấy quen nhau tại Anh khi anh 18 tuổi. Lúc đó, anh còn có một người bạn thân tên là Cảnh Diễn, Cảnh Diễn rất thích Thẩm Thanh nhưng do căn bệnh ung thư quái ác nên anh ấy đã qua đời. Trước lúc mất anh ấy nhờ anh chăm sóc Thẩm Thanh, anh liền gật đầu đồng ý. Khi du học trở về, anh cùng Thẩm Thanh đã tham gia bữa tiệc mừng trở về do gia đình anh cùng gia đình Thẩm gia tổ chức.
Nghe anh giải thích cô không thể nào tin được bởi khi cô nhìn thấy anh và cô ta trong nhà hàng cười nói vui vẻ, ánh mắt của cô ta biểu lộ sự thâm tình đối với anh. Vì là phụ nữ với nhau nên cô rất hiểu ảnh mắt đó. Chưa kịp để anh giải thích gì thêm cô đã chen vào:
- Chúng ta chia tay đi! Tôi sẽ buông tay để anh được đến với người con gái đó. Tuy một vật thay thế như tôi không có quyền nói ra câu đó nhưng tôi thà sống trong nỗi sợ cô đơn của mình còn hơn là làm vật thay thế”
Nghe đến đây anh vô cùng hoảng loạn, tâm trí anh trở nên rối bời
- Vì sao cô không tin anh? Vì sao cô phải làm đến mức như vậy
Anh không nói gì liền kéo tay cô vào phòng và khoá cửa lại
- Em không được đi đâu và chúng ta sẽ không chia tay
Mặc sức cho cô kêu gào, anh vẫn lạnh lùng bỏ đi, không quên căn dặn quản gia cho cô ăn uống đầy đủ và canh chừng cô cẩn thận. Anh ra xe và đến công ti.
Đêm hôm đó anh thậm chí còn không về nhà mà ngồi uống rượu trong quán bar cùng với Lăng Thiên. Lăng Thiên gương mặt anh u sầu hỏi:
- “ Có chuyện vậy đại thiếu gia của tôi ơi”
Anh đáp:
- Cô ấy thấy bức ảnh Thẩm Thanh tôi để ở trong cuốn sách, còn thấy tôi đi ăn với cô ý nữa. Và lần đầu tiên tôi gặp cô ấy trông cô ấy rất giống Thẩm Thanh. Vì vậy cô ấy nghĩ mình là vật thay thế.
Lăng Thiên lại hỏi:
- Vậy rồi sao nữa?
- Cô ấy nói chia tay nhưng tôi không đồng ý rồi sau đó tôi nhốt cô ấy vào phòng và bỏ đi. Anh đáp
Lăng Thiên chỉ thở dài một tiếng rồi nói:
- Thay vì đồng ý chia tay để cả hai có thể nhìn lại thì cậu lại giam cầm cô ấy như vậy. Cậu nghĩ với tính cách cô ấy có chịu nổi không?
Lúc này, tại biệt thự
Tinh Nguyệt la hét, đập cửa đến lả đi, lúc cô tỉnh lại đã hơn 12h đêm cô đã lấy hộ chiếu, chứng minh thư rồi để gối lên giường như có người đang ngủ, cô liền đánh liều buộc quần áo vào người rồi trèo qua cửa sổ bỏ đi. Cô chạy trốn thì gặp một chiếc taxi, cô vội leo lên xe và nhờ bác tài đưa đến Thôn XX, cô nhi viện ngày xưa cô sống ở đó. Khi thấy cô vào các sơ liền với cùng bất ngờ:
- Tinh Nguyệt? Là Tinh Nguyệt phải không?
Cô liền khẽ gật đầu, các sơ đưa cô đến phòng nghỉ ngơi, cô tắm rửa sạch sẽ thì đã là 3 giờ sáng, cô liền nằm lên giường và thiếp đi do đã quá mệt.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy và đi mua một chiếc điện thoại mới để tiện liên lạc với Tiểu Dương. Cô liền gọi và căn dặn Tiểu Dương dù anh ta có gọi thì cũng không được nói cô đang ở đâu. Anh hiện tại mới trở về biệt thự, mở cửa phòng ra không thấy cô đâu, anh lập tức quát lớn:
- Quản gia Trương, cô ấy đâu rồi?
Quản gia Trương vội vã chạy lên phòng:
- Thưa thiếu gia, không phải tiểu thư vẫn đang ngủ hay sao ạ?
Ông hốt hoảng khi thấy trên giường chỉ là một cái gối. Anh ra lệnh tất cả lập tức đi tìm cô. Lùng sục cả ngày cũng không thấy cô đâu, anh gọi hỏi Tiểu Dương thì cô chỉ nói không biết.
Hai tháng sau, khi đang chuẩn bị ăn canh cá thì cô liền cảm thấy thứ gì đó chạy từ cổ lên, cô liền bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, cô liền nhớ ra cô đã chậm kinh hơn 2 tuần rồi cô liền lặng lẽ đi mua que thử thai, quả nhiên lên hai vạch, cô liền nói với các sơ, họ đều rất vui mừng hỏi bố đứa trẻ là ai nhưng thấy cô không trả lời họ cũng không nói gì thêm. Phía anh thì hơn hai tháng nay anh tìm kiếm cô ngày đêm.