Anh lục tung cả thành phố, truy tìm toàn bộ các đất nước, mọi ngóc ngách và mọi nơi chứa đựng biết bao kỉ niệm của anh và Tinh Nguyệt. Đêm hôm đó, anh rủ Lăng Thiên đến quán bar, anh muốn mượn cơn say để quên hết u sầu:
- Tại sao? Tại sao cô ấy lại bỏ tôi chứ? Cô ấy… cô ấy còn muốn lấy người khác để làm bố của con tôi nữa.
Hai hàng nước mắt bắt đầu rơi, Lăng Thiên nghe đến đâu mà cũng phải phụt ngụm rượu Gin vừa uống đáp:
- Thật … thật sao? Tôi đã nói câu ngay từ đầu rồi! ĐỪNG ĐỂ NGƯỜI KHÔNG LIÊN QUAN LÀM ẢNH HƯỞNG ĐẾN HẠNH PHÚC HAI NGƯỜI!
Đúng là anh đã sai chỉ vì sự xen vào của Thẩm Thanh mà anh và cô mới trở nên như vậy. Nếu như không phải vì mấy lời ngon ngọt của cô ta thì giờ đã khác, anh và cô sẽ cùng nhau chăm sóc cho thiên thần nhỏ của hai người và đợi đứa bé chào đời. Bỗng dưng anh đứng dậy, đến gần một cô gái nóng bỏng, đặt tay mình lên eo của cô nhưng hiện ra trước mắt anh toàn bộ đều là hình bóng của Tinh Nguyệt. Anh lập tức đẩy cô ta ra, mặc kệ Lăng Thiên đang mải mê trong hương sắc anh lái xe về biệt thự. Từ ngày anh cho người hầu nghỉ phép, quản gia Trương cũng nghỉ, ngôi biệt thự bị bao trùm bởi không khí ảm đạm. Vườn hoa lưu ly trong vườn cũng bắt đầu héo rũ. Anh lê thân xác mệt mỏi lên phòng ngủ của hai người. Bước vào phòng vẫn là mùi hương quen thuộc của cô, anh ngã xuống giường, đôi mắt bắt đầu rơi lệ:
- Tinh Nguyệt! Em đang ở đâu? Anh nhớ em lắm, … nhớ em rất nhiều! Về với anh đi …
Do quá say, anh đã chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, hình ảnh người con gái mà anh yêu thương đang nắm tay một người đàn ông và … trên tay anh ta là một đứa bé trai. Cô ngoảnh mặt lại nở một nụ cười hiền dịu với ánh mắt trừ mến nhìn anh và nói “ Tạm biệt “. Anh vội vàng đuổi theo nhưng không kịp. Anh choàng tỉnh giấc đã đến sáng hôm sau.
Hai tháng trôi qua, sau đêm đó anh vẫn liên tục tìm kiếm tung tích của cô, anh tìm đến người bạn thân nhất của cô chính là Tiểu Dương nhưng cô cũng không biết. Anh sắp phát điên mất rồi. Về phía cô, cô đang mang thai ở tháng thứ sáu thai kì, bụng cô cũng nhô lên rõ rệt. Cơ thể cũng bắt đầu nặng nề hơn. Cô đang làm phục vụ ở một quán cà phê. Cuộc sống của cô bây giờ vẫn ổn, ban ngày đi làm đến tối lại về nấu cơm và theo dõi tin tức. Và hôm nay cũng như mọi ngày, cô ăn cơm tắm rửa sạch sẽ xong thì ngồi lên sô pha, vừa bật ti vi lên là hình ảnh thân thuộc xuất hiện thì ra anh đã can thiệp truyền thông để tìm kiếm tin tức của cô. Có một phóng viên phỏng vấn anh hỏi:
- Thưa Lục Tổng, người tài giỏi như anh có rất nhiều cô gái bao quanh. Vậy tại sao anh lại cố chấp đi tìm Lục Phu Nhân vậy?
Nghe phóng viên hỏi câu này xong, anh dùng lời nói sắc bén của mình khẳng định chắc nịch:
- Đời này tôi chỉ có một người vợ duy nhất đó chính là Hạ Tinh Nguyệt. Dù có phải lật cả bầu trời tôi cũng phải tìm được cô ấy.
Các phóng viên bắt đầu liên tục hỏi dồn dập:
“ Thưa Lục Tổng, theo thông tin chúng tôi được biết thanh mai trúc mã của anh là cô Thẩm Thanh đã trở về từ nước ngoài và có phải hai người sẽ đính hôn đúng không ạ?…. Lục tổng… xin ngài… xin ngài hãy trả … lời câu hỏi của chúng tôi “ Lúc này, vệ sĩ và thư kí Lâm vội vã chặn làn phóng viên hai bên đang ồ ạt lao đến hỏi anh. Cô lập tức tắt ti vi, xoa nhẹ lên bụng nói:
- Xin lỗi anh! Lục Thiên Cảnh! Xin lỗi con của mẹ! Mẹ không thể cho con một gia đình hạnh phúc!