Vân Nhạn Hồi thấy Triệu Duẫn Sơ đi theo tiến vào, liền kêu hắn làm cu li, giúp mình quấy sữa bò.
Triệu Duẫn Sơ có rất nhiều sức lực, lực đạo đều đều đem mớ sữa bò kia quấy mấy trăm lần, dầu cùng sữa chia ra, như thế, mặt dầu phía trên sau khi làm lạnh chính là bơ, sữa trầm ở dưới, đợi một lát nữa sẽ dùng nó làm phomai.
Quấy xong thì thêm vào đó một chút mật ong, một lát sau sẽ é nó thành thể rắn, lại đem cho vào nước lạnh để đông một chút, thấy nó đặc quánh lại liền dùng kẹp kẹp nó thành hình.
*
Màu sắc trắng trắng, vì để làm nó càng thêm mĩ quan, Vân Nhạn Hồi hái một chút dâu tằm về, trên mỗi cái đều đặt thêm một trái, đặt tất cả lên mâm nhìn đặc biệt đẹp mắt.
《□□》 cũng có một loại màu hồng như vậy, đó chính là bỏ thêm sắc tốt của thực vật, chỗ của Vân Nhạn Hồi không có chuẩn bị thứ này, nếu không tất cả các màu sắc khác đều có thể làm ra, tiểu hài tử càng thêm thích.
Vân Nhạn Hồi múc một khối lên nhấp một ngụm, phomai vào miệng là tan, mang theo mùi sữa vô cùng nồng đậm, cùng hương vị mật ong thơm ngọt, dâu tằm vốn chỉ là lâm thời thêm vào lại mang thêm một chút chua ngọt, đặc biệt giải ngấy, thành mọt bút vô tâm cắm liễu liễu lại xanh.
Hương vị có chút khác thứ cậu ăn ở chỗ thương nhân Hồ, có thể là do khác biệt trong chi tiết dẫn tới, hơn nữa thương nhân Hồ thích bỏ vào tương đối nhiều đường, cậu đơn nhiên không dám làm như vậy.
Nhưng cũng không ảnh hưởng tới mùi vị chỉnh thể có món này, tổng thể cũng coi như thành công.
Hồi thần nhìn đến Triệu Duẫn Sơ chờ mong mà nhìn mình, Vân Nhạn Hồi lại múc thêm một khối cho hắn.
Triệu Duẫn Sơ cúi đầu ngậm lấy, ăn đến một miệng đều là hương sữa cùng mật ong, cười đến đôi mắt đều cong, “Ăn ngon.”
Vân Nhạn Hồi cảm thấy thỏa mãn, mục một ít ra để riêng, dự bị để lại cho Trịnh Bình cùng Song Nghi, Tiểu Bảo, lại bao mấy cái cho Triệu Duẫn Sơ, dư lại bỏ vào một chén gốm lớn, sau đó kêu Tiểu Bảo tới ăn.
Tiểu hài tử đối với thứ này hoàn toàn không có sức chống cứ, đặc biệt là trong nhà cơ bản không ăn qua thứ gì làm từ sữa, Tiểu Bảo so với Triệu Duẫn Sơ thường ăn chế phẩm từ sữa trong phủ đơn nhiên sẽ nhiệt tình nhiều hơn và phần.
Trước mắt nhưng người ăn thử đều cho đánh giá rất tốt, Vân Nhạn Hồi cũng yên tâm đem chén gốm đậy lại, mang đi cho Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên nhìn thấy ngoại hình, liền trước khen một phen, “Khó trách kêu bào ốc, hóa ra là làm thành hình con ốc, nhìn còn rất tinh xảo.”
Vân Nhạn Hồi: “Hắc hắc, kỳ thật có mấy khối làm không tốt, nhìn không giống ốc nước ngọt, nhìn như là cứt chó, liền không dám bưng tới cho ngài, đưa Triệu công tử.”
Liễu Nhiên: “...”
“Ngươi, ngươi..” Triệu Duẫn Sơ nóng nảy, đem phomai Vân Nhạn Hồi đã bao lại cho mình đặt lên trên bàn muốn cởi bỏ, nhìn xem có phải cậu cho mình tất cả đều là “Bơ phao phân” hay không, thật là ủy khuất vô cùng.
“Lừa gạt ngươi lừa gạt ngươi thôi, ngươi liền ở bên cạnh nhìn, nơi nào có hình dạng phân chó, ta chỉ là nói giỡn với đại sư thôi.” Vân Nhạn Hồi cảm thấy Triệu Duẫn Sơ thật là một cái ngốc bạch ngọt, ngây thơ.
Triệu Duẫn Sơ vẫn là mở túi xác nhận một chút, thấy tất cả đều hoàn hảo mới bỏ qua.
Liễu Nhiên bật cười, trực tiếp dùng tay cầm một khối ăn, liền biết lúc trước Vân Nhạn Hồi hình dung quả thật không sai, quả thật là vào miệng là tan, không cần cố sức nhai, cực kỳ mềm mại, hương vị thực thích hợp lão nhân.
“Thật là hương vị nhân gian a!” Lại tưởng tượng đây là “Đồ đệ” tự thân làm cho mình, lão hòa thượng vô cùng cảm động cho ra một đánh giá cực cao.
“Sau này đại sư muốn ăn liền nói với ta, ta làm cho ngài ăn.” Mấy năm nay lão hòa thượng thật sự đối xử với nhà cậu khá tốt, trong lòng Vân Nhạn Hồi rõ ràng, tuy nói ngoài miệng thường xuyên trêu ghẹo lão, nhưng trong tâm vẫn vô cùng cảm tạ Liễu Nhiên.
Người tốt thuần tuý như vậy, cho dù ở nơi cổ đại dân phong thuần tuý cũng ít thấy.
Không chỉ lão hòa thượng, sau khi Song Nghi cùng Trịnh Bình trở về nếm thử phomai cũng vô cùng yêu thích.
Chỉ là đáng tiếc, làm phomai sẽ phải cần rất nhiều sữa bò, tuy rằng mỹ vị, cũng chỉ sợ không thể ăn thường xuyên.
Vân Nhạn Hồi chỉ là tùy tay làm thử chút đồ ăn vặt, cái thứ này phí tổn cao, thương nhân hồ cũng không nghĩ tới việc bán nó, cậu đơn nhiên cũng sẽ không làm.
Chỉ là lại qua mấy ngày Triệu Duẫn Sơ lại xuất hiện ở chùa Đại Tướng Quốc, tới tìm Vân Nhạn Hồi.
Ngày hôm đó hắn mang về một ít phomai, người Biện Kinh vốn hảo ngọt, vương phi ăn thứ này cũng rất là thích, liền kêu đầu bếp trong phủ đi làm, nhưng mà đầu bếp trong phủ cũng đâu biết làm thứ này.
Hỏi qua Triệu Duẫn Sơ mới biết là Liễu đệ tử Nhiên đại sư học được từ chỗ người Hồ.
Hiện giờ trong chính đình chính là một vị vua nhỏ tuổi, Thái Hậu chủ chính, cực kỳ kiêng kị vị Vương gia cả tài phú lẫn nhân lực mạnh mẽ mấy năm nay này.
Phụ thân Triệu Duẫn Sơ trước đó không lâu vừa mới cáo bệnh trốn ở trong nhà, chính là sợ bị người khác ngờ vực có tâm đoạt vị.
Dưới tình huống như vậy, vương phi không tiện ra lệnh tìm kiếm thương nhân Hồ khắp nơi một cách bừa bãi, vì thế đơn giản kêu nhi tử lại đi một chuyến tới chùa Đại Tướng Quốc, mang theo đầu bếp trong phủ, muốn xin học được thực đơn từ chỗ đệ tử Liễu Nhiên đại sư.
Triệu Duẫn Sơ còn mang theo 30 quan tiền vương phi cho đem tới, coi như học phí.
Vân Nhạn Hồi cảm thán với sự hào phóng của vương tôn quý tộc, tuy nhiên lại thấy có hơi hổ thẹn.
Tuy thương nhân người Hồ dạy cách làm cho cậu cũng không nói không được dạy cho người khác, thế nhưng có tiền lại là chuyện khác, huống chi cậu cùng Triệu Duẫn Sơ còn xem như người quen.
Triệu Duẫn Sơ còn muốn để 30 quan lại cho cậu, nhưng Vân Nhạn Hồi kiên trì không thu, hắn cũng không có biện pháp, chỉ đành nói: “Không thì như này đi, sau này nếu như nhà ta có làm phomai, liền cho ngươi cùng Liễu Nhiên đại sư một chút, nếu có sữa thừa cũng đưa tới, cho con gấu nhà ngươi ăn.”
Vân Nhạn Hồi cực kỳ cao hứng, Bối Bối cả ngày nháo muốn uống sữa đâu, không có sữa liền lăn lộn đầy đất, ôm chân người không cho đi, vẫn luôn kêu chít chít không ngừng, nghe đến mức khiến người ta không đành lòng.
Mặc dù muốn mua cho nó cũng có lòng mà không có sức.
“Như vậy khá tốt, nhưng mà ngươi cũng đưa vài lần liền thôi.” Cậu cảm thấy cần thiết phải cường điệu điểm này, nếu không lấy cái tính tình thành thật của Triệu Duẫn Sơ, rất có khả năng vừa đưa chính là ba bốn năm, nếu vậy không phải còn quý hơn 30 quan?
Đầu bếp nhà Triệu Duẫn Sơ mang theo một vài dụng cụ rất tốt tới, bao gồm cả sữa, đường, các nguyên liệu khác, Vân Nhạn Hồi liền tay cầm tay nói với hắn một hồi, đem tất cả quy trình giải thích thật rõ ràng, đặc biệt là công đoạn tạo hình.
Đầu bếp nhà người ta không hổ là người chuyên nghiệp, lập tức học được không nói, càng là suy một ra ba, liền ở chỗ này làm ra một loại phomai khác còn ngon hơn.
Lần trước Vân Nhạn Hồi còn nghĩ không có màu nhuộm đồ ăn gì đó, vị đầu bếp này thế nhưng lại có mang theo, màu sắc nào cũng có, đều là thuần thiên nhiên, không những làm ra phomai có màu, còn làm ra được loại hai màu, ba màu.
Cũng chính là trộn lẫn sắc tố bất đồng, đặt ở vật chứa đồng thời tạo hình.
Bên trên còn có thể như Vân Nhạn Hồi đặt thêm ít trái cây, hoặc chút đường vụn linh tinh.
Cuối cùng, đầu bếp nhà Triệu Duẫn Sơ ở chỗ này học được cách làm phomai, thực nghiệm một đống lớn các loại khẩu vị bộ dáng khác nhau, thời điểm rời đi cũng không mang theo, tiện nghi đám người Vân Nhạn Hồi, nhà mình ăn cũng ăn không hết, còn đưa cho hàng xóm cùng Liễu Nhiên.
Sau đó không bao lâu, món ăn phomai này lại từ vương phủ lưu truyền trong khắp giai tầng quý tộc Biện Lương, Vân Nhạn Hồi cũng coi như là đẩy mạnh phổ cập phomai ở Bắc Tống.
Nương theo cái cứ đưa phomai cùng sữa bò, Triệu Duẫn Sơ lại vui vẻ chạy về chùa Đại Tướng Quốc thêm mấy lần, Vân Nhạn Hồi bắt người tay ngắn, cũng không thể không biết xấu hổ đóng cửa không tiếp như trước kia.
Ngày này Triệu Duẫn Sơ ôm một vại sữa bò tới, còn chưa đi tới cửa, liền có một thân ảnh trắng đen nhào tới, vững chắc ôm lấy cẳng chân hắn, đúng là Vân Bối Bối.
Bởi vì Triệu Duẫn Sơ mỗi lần tới đều mang theo sữa bò, Bối Bối đã nhớ kỹ hắn.
Triệu Duẫn Sơ không tránh thoát được, lại không có cách nào khiến nó thả ra, kéo một cái chân bị ôm lấy, cứ như nửa tàn lết thêm vài bước, “Sư huynh, sư huynh cứu ta!”.