Ngày tám tháng tư, tiết Tắm Phật, ngày này là sinh nhật Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni, truyền thuyết khi Phật Tổ giáng sinh có thiên long phun ra nước hoa để ngài tắm gội, cho nên ngày này kêu tiết Tắm Phật, cũng kêu Phật Đản tiết, là một trong những ngày hội quan trọng nhất của Phật giáo.
Tới một ngày này, rất nhiều dân chúng Biện Lương đều sẽ tắm gội thay quần áo, đi chùa chiền lễ Phật dâng hương.
Hơn nữa bởi vì tiết Tắm Phật phát triển tại thế tục, rất nhiều dân chúng không chỉ cầu phúc, cầu con, kỳ thật còn có thể là đi dạo phố thôi.
Mà chùa miếu trừ bỏ dùng nước thơm tắm gội tượng Phật, họ còn đưa nước súc thơm đưa cho khách hành hương, dùng để kết thiện duyên.
Cái nước súc thơm này còn có tên gọi là nước tắm Phật.
Chuyện trọng đại như vậy, đợi đến thời Nam Tống sau này liền khó có thể gặp được.
Ngày này, Trịnh Bình sáng sớm liền đem Vân Nhạn Hồi cùng Song Nghi đánh thức, nàng đã thay một thân nam trang để thuận tiện đi lại.
Đem Tiểu Bảo ôm đến Hồ Tam Nương cách vách, liền nắm hai cái tiểu hài tử đi về phía hẻm thêu.
Bởi vì tiết Tắm Phật duyên cớ, hôm nay người trên đường rất nhiều, người trong hẻm thêu nhưng thật ra lại ít đi, đều đi chùa Đại Tướng Quốc, các nàng cũng phải đi nơi đó bày quán bán đồ thêu.
Trịnh Bình giao hàng lãnh tiền, cùng người trong tiệm thêu nhàn thoại vài câu, liền hướng Tướng Quốc Tự đi.
Thời đại này chùa Đại Tướng Quốc chiếm chừng 500 mẫu đất, rường cột chạm trổ, kim bích huy hoàng, bởi vì ngày hôm này mà càng ngập tràn màu sắc, ngói lưu ly tráng màu vàng với xanh lục lập loè quang mang, các gian hàng đối diện nhau, cổ thụ che trời, thực hoành tráng.
Người thời này còn có khả năng xem quen rồi, nhưng làm người hiện đại, nhìn đến kiến trúc cổ hoa lệ nguyên nước nguyên vị như thế, Vân Nhạn Hồi càng có thêm vài phần chấn động không giống nhau.
Lúc này đã là biển người tấp nập, Trịnh Bình cũng không vội, mang theo hai cái tiểu hài tử đi vào mua một ít đồ ăn cầm trong tay, chậm rãi đi.
Mà đến lúc này, nghi thức tắm Phật trong chùa đều tiến hành được một nửa.
Trịnh Bình vốn dĩ cũng không tính toán mang theo tiểu hài tử chui vào bên trong, liền mang theo bọn họ xa xa nhìn vào.
Vân Nhạn Hồi duỗi cổ, nhìn đến rất nhiều hòa thượng vây quanh một tòa tượng Phật quỳ bái, kia tượng Phật một tay chỉ thiên một tay chỉ địa, được đặt trong một cái chậu lớn bằng vàng.
Bởi vì mỗi người đều nín thở theo dỗi, cách xa như vậy, thế nhưng còn có thể ẩn ẩn nghe được một cái thanh âm hòa thượng xướng tán to lớn vang dội.
“..
Mục cố tứ phương chu bảy bước, chỉ thiên chỉ địa tôn hùng, Cửu Long phun thủy mộc từ dung, vạn pháp đến chính tông..”
Sau đó chúng tăng cùng nhau Phạn khang hợp xướng: “Ta lệnh tưới như là tới, tịnh trí trang nghiêm công đức tụ.
Ô trọc chúng sinh lệnh ly cấu, cùng chứng như tới tịnh pháp thân.”
Các tăng nhân dùng nước hoa tắm gội cho Phật, còn rải cánh hoa vào bên trong, khom lưng, rồi sau đó lại là cúi đầu ca ngợi Phật thật lâu.
Các tín đồ đều tập trung tinh thần lắng nghe, Vân Nhạn Hồi cùng Song Nghi lại dần dần cảm thấy nhàm chán, lôi kéo Trịnh Bình muốn đi nơi khác nhìn xem.
Trịnh Bình giống như đối cái này cảm thấy rất hứng thú, biểu tình có chút hoảng hốt, phục hồi tinh thần lại mới lôi kéo bọn họ đi tới nơi khác.
* * *
Bên trong chùa Đại Tướng Quốc rộn ràng nhốn nháo, rao hàng mấy ngày liền.
Vân Nhạn Hồi vừa đi vừa nhìn, đem chính mình coi như một cái du khách tham quan.
Chùa Đại Tướng Quốc thật sự quá lớn, khó trách có thể cử hành hội chùa lớn như vậy, lại còn có phân loại.
Tỷ như cửa Đại Sơn bán các loại động vật, chim bay cá nhảy, nhỏ có chó mèo, lớn lại có hổ báo.
Có bị thuần dưỡng, còn bị chủ quán nắm biểu diễn, đưa tới từng trận reo hò.
Trước cửa Kì Sơn* còn lại là bút mực thi họa chơi hảo chờ, tại đây vùng dạo giống nhau là người đọc sách.
Mặt khác cái gì châu báu vật phẩm trang sức quần áo thức ăn, càng đa dạng nhiều chủng loại.
Còn có một chỗ chuyên toàn là hát tuồng, tạp kỹ, thuyết thư, Vân Nhạn Hồi còn thấy được múa rối, điều khiến các con rối gỗ nhỏ làm các động tác đá cầu, khiêu vũ.
Vân Nhạn Hồi cùng Song Nghi hung hăng mở mắt, không kịp nhìn.
Thật nhiều đồ vật, Vân Nhạn Hồi căn bản đều không biết những thứ này, may mắn cậu hiện tại là tiểu hài tử, liền tính mở miệng hỏi cũng sẽ không bị hoài nghi.
Hôm nay Trịnh Bình cũng cố ý chuẩn bị một ít tiền, hứa hẹn mỗi người có thể chọn ba thứ.
Song Nghi hiểu chuyện, Vân Nhạn Hồi lại có tâm trí của người lớn, cho nên đều chọn lựa đồ vật mình vừa thích giá lại tiện nghi.
Song Nghi mua đều là vài món đồ chơi, Vân Nhạn Hồi thì chọn đồ ăn, hơn nữa là còn đều là đồ dễ no.
Đi dạo một trận, Trịnh Bình lại đem bọn họ đưa tới đại điện, “Lễ Tắm Phật kết thúc rồi, hẳn là có tăng nhân bắt đầu phát nước tắm Phật, nương mang các ngươi đi lãnh một ít đi.”
Tăng nhân phát nước tắm Phật tuy rằng là nước đường, nhưng bên trong có trộn một chút nước súc thơm mà các nhà sư từng dùng để tắm Phật trước đây, cho nên thật đúng là danh xứng với thực, nghe nói uống lên còn có thể tiêu tai giải nạn.
Trịnh Bình dẫn bọn cậu từ một con đường khác vòng tới cửa chùa, quả nhiên có từng hàng tăng nhân đang phân phát nước tắm Phật.
Vân Nhạn Hồi nhìn mọi nơi, kỳ thật cũng không phải cảm thấy hứng thú, xếp hàng dài như vậy để lấy chút nước không hợp vệ sinh uống, hà tất đâu..
Bất quá Trịnh Bình vẫn là rất có hứng thú, mang theo bọn họ tính toán đi về phía sau đội ngũ xếp hàng.
Chính là mới đi ra ngoài vài bước, một cái lão hòa thượng gọi bọn họ lại: “Thí chủ chậm đã.”
Người quá nhiều, Trịnh Bình ngay từ đầu cũng chưa ý thức được là đang kêu nàng, vẫn là Song Nghi nói: “Nương, vị sư phó kia kêu người.”
Trịnh Bình lúc này mới quay đầu lại, đối diện ánh mắt của vị hò thượng, chần chờ mà đi qua, “Đại sư có gì muốn công đạo?”
Lão hòa thượng đã đánh giá bọn họ thật lâu chỉ chỉ Vân Nhạn Hồi mà nàng đang dắt, “Thí chủ, hôm nay chính là ngày Phật đản, ta chia đều phát nước tắm Phật là vì kết duyên, nhưng mà bần tăng xem ra, lệnh lang lại là sớm cùng Phật có duyên.”
Nghiễm nhiên một bộ tư thế thần côn ta cái gì đều biết đến.
Trịnh Bình cả kinh, “Này, này..”
Vân Nhạn Hồi cùng lão hòa thượng liếc nhau, không đến một giây liền dường như không có việc gì mà rời tầm mắt, cười ha hả mà kêu: “Di Di* muốn uống nước đường.”
(Di Di ở đây không phải tên, ý là A Di = dì).
Lão hòa thượng sửng sốt một chút, có chút buồn bực mà nói: “Thí chủ, tuy rằng đứa nhỏ này không phải con của ngài, nhưng mà lại thật sự rất có phật tính.”
Trịnh Bình: “...”
Lần này tử Trịnh Bình cũng hiểu rõ, chỉ sợ vừa rồi hòa thượng muốn lừa nàng.
Vì thế bất đắc dĩ nói: “Đại sư, này thật là nhi tử ta, nó nói không phải Di Di, mà là nói nữ nhi của ta Nghi Nghi muốn uống nước đường.”
Này liền thực xấu hổ..
Trên mặt lão hòa thượng hiện lên một tia ảo não, lão liền nói này nhìn qua là biết mẫu tử!
Lão hòa thượng cùng Trịnh Bình đều cho rằng đây là do hai âm tự tương tự nhau mới khiến họ hiểu lầm, vì giảm bớt xấu hổ, hắn giúp Trịnh Bình lấy nước đường, xem bọn họ uống, mới lại nói: “Bần tăng pháp hiệu Liễu Nhiên.”
Trịnh Bình kinh hô: “Sư phụ chính là Liễu Nhiên thiền sư?”
Liễu Nhiên gật gật đầu.
Bên cạnh đều là hòa thượng chùa Đại Tướng Quốc, Liễu Nhiên báo tên cũng không thấy có người nào phản bác, cho nên khẳng định không sai.
Thái độ Trịnh Bình lập tức liền thay đổi, trước đó nàng còn có chút ý tưởng chạy nhanh đi, biết đối phương là Liễu Nhiên thiền sư tức khắc liền nhiệt tình lên, phảng phất vừa rồi hòa thượng lừa người là ảo giác..
Trong lòng Vân Nhạn Hồi kỳ quái, như thế nào, hóa ra là một vị hòa thượng rất nổi danh sao?
Nói đến cũng kỳ quái, hòa thượng chùa Đại Tướng Quốc hẳn là sẽ không giống thần côn giang hồ gạt người như vậy mới đúng đi, nếu muốn kiếm tiền, đoạn đường tốt như vậy, hơn nữa bối cảnh, làm cái gì không kiếm tiền a? Hòa thượng làm buôn bán trong chùa cũng khá nhiều đúng không, đặc biệt vị này còn có điểm danh khí, cho nên lão cần gì phải đi gạt phụ nữ cùng con nít đâu?
Thẳng đến sau này, Vân Nhạn Hồi mới biết được Liễu Nhiên là thật sự cảm thấy Vân Nhạn Hồi cùng Phật môn có duyên phận, lão hòa thượng đã từng nghiên cứu xem tướng, xem này hành tung, khí chất độ này, tư cập mắt duyên, đều thập phần hợp với tâm ý của lão, vì thế “Nhất kiến chung tình”, động tâm.
Giờ này khắc này, từ trong cuộc nói chuyện Trịnh Bình cùng Liễu Nhiên, Vân Nhạn Hồi mới biết được vị lão hòa thượng này rất nổi danh ra là do y thuật cao minh.
Chùa Đại Tướng Quốc thường xuyên đỡ tai tế bần, Liễu Nhiên còn đặc biệt thường xuyên tự nguyện cho người nghèo, vì thế thanh danh truyền xa.
Bởi vì điểm này, cảm tình của Vân Nhạn Hồi cho lão hà thượng này thoáng tốt hơn một chút, tuy rằng vẫn không thể hiểu rõ sao lão lại đi lừa người, người xuất gia không nói dối đã nói đâu..
Được rồi, đây là niên đại mà hòa thượng còn mở kĩ viện đâu.
Lại có, có người nào mà không có lúc đau đầu nhức óc đâu, đặc biệt dưới tình huống điều kiện chữa bệnh ở cổ đại kém như vậy, cùng y sĩ giao hảo là rất quan trọng.
Mắt thấy Trịnh Bình cùng Liễu Nhiên càng nói càng đầu cơ, Liễu Nhiên đã dứt khoát buông tay việc phát nước tắm Phật, yêu cầu bắt mạch cho một nhà ba người bọn cậu.
Nếu không phải ánh mắt Liễu Nhiên không hề tà niệm, Vân Nhạn Hồi đều phải cho rằng lão nhân này coi trọng nương mình!
- - chờ tới lúc lão một bên bắt mạch một bên ám chỉ Vân Nhạn Hồi thật sự thực thích hợp làm hòa thượng, Vân Nhạn Hồi liền hiểu rõ, lão hòa thượng đúng là coi trọng người, bất quá không phải coi trọng mẹ cậu, là cậu.
Cũng may Trịnh Bình cũng thái độ tuy mềm lại kiên định mà cự tuyệt để Vân Nhạn Hồi xuất gia, tin phật cùng tôn kính Liễu Nhiên là một chuyện, bắt nhi tử xuất gia lại là một chuyện.
Bất quá bởi vì là Liễu Nhiên, nàng cũng nói về sau có thể để cho Vân Nhạn Hồi thường thường tới đây tiếp thu hun đúc, không xuất gia, tin phật thì có thể.
Liễu Nhiên tuy rằng tiếc nuối, nhưng không lừa dối thành công cũng không thể bắt buộc, thậm chí tặng bọn họ mấy bao thuốc trung, nói có thể phòng bệnh dịch, đổi lấy Trịnh Bình các loại cảm tạ.
Vừa thăm khám vừa cho thuốc, Vân Nhạn Hồi dù cho có giật mình cũng không thể không tin, Liễu Nhiên thật sự muốn cho cậu xuất gia làm hòa thượng.
Này thật là khiến Vân Nhạn Hồi dở khóc dở cười, cậu cũng nhìn không ra rốt cuộc mình có chỗ nào nhìn giống như thích hợp làm hòa thượng, chẳng lẽ do trước đó cậu không cẩn thận bày ra tư thế một tay chỉ thiên mọt tay chỉ địa?.