“Đội trưởng Đông, anh mau tỉnh lại đi” - Đông mơ màng, không biết chuyện gì đang diễn ra, trước mặt của anh chỉ là những hình ảnh mờ mở ảo ảo cùng với đó là tiếng gọi của Nam.“Chuyện gì đã xảy ra vậy, Nam?” - Đông mở mắt, đầu anh vẫn còn khá đau sau va chạm.
Trước mắt anh là một khung cảnh khác lạ, một khu rừng rậm, bốn phía đều là những hàng cây xanh ngắt, um tùm.“Em cũng không rõ nữa.
Em chỉ nhớ là sau khi xe bị nổ lốp thì bị mất lái rồi lao xuống vực.
Mở mắt ra thì em cũng không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra nữa”.“Tấn công!!!” - Đông chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một tiếng hét làm cho giật mình.
Với bản năng và kinh nghiệm của một đội trưởng đội Đặc nhiệm, anh nhanh chóng lôi Nam dậy và ra khỏi xe, tiến tới gần nơi phát ra âm thanh.
Trước mắt của Đông và Nam là một trận chiến “thật như trong phim”.
Cả hai người nấp ở một góc rừng, hai đôi mắt tròn xoe, kinh ngạc về sự hoành tráng của trận chiến này.“Không lẽ chúng ta đã lạc đến phim trường nào đó hay sao?” - Nam nghĩ thầm trong bụng.
“Nhưng hình như Việt Nam mình giờ không có phim gì đánh nhau như này mà” - Nam nghĩ tiếp trong bụng.“TRẦN” - Quân nhận ra chữ cái xuất hiện trên những lá cờ.
Anh chắc chắn đây không phải là một phim trường hay là một trận chiến giả định nào.
Đông bị bủa vây trong hàng đống câu hỏi mà anh không có cách nào có thể trả lời được.
Anh chỉ có thể biết, có thể mình đã vô tình vào một khoảng không gian nào đó sau khi chiếc xe lao về phía vực trong cuộc truy bắt sáng nay và trùng hợp cả hai đã trở về thời nhà Trần, còn đây là thời gian nào thì anh hoàn toàn không thể biết được, anh cần nhiều thời gian hơn nữa để tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi đó.
Nhưng việc trước mắt hiện nay là anh cùng Nam phải quan sát những sự việc trước mắt để tìm phương án đối phó.1 tiếng, 2 tiếng trôi qua, trận chiến dường như đã kết thúc với phần thắng nghiêng về phía quân Trần.
Tướng quân phía bên kia bị giết chết.
Toàn quân rút lui trong sự hỗn loạn.
Cảnh tượng trước mặt Đông chỉ còn lại là những xác chết chất thành núi.“Quay lại xe thôi Nam.
Chúng ta cần kiểm tra tình hình xung quanh đây như thế nào rồi mới có thể có cách giải quyết vấn đề này”.
Hai người cùng lên đường trở về xe trong sự hoài nghi, phỏng đoán xen lẫn sự hoang mang khi sự thật về việc trở về thời Trần càng lúc càng rõ.“Anh Đông ơi! Xe bị hư hỏng nghiêm trọng rồi, chúng ta không thể sử dụng tiếp được nữa rồi.
Vậy giờ phải làm sao bây giờ?” - Nam bình tĩnh kiểm tra xung quanh chiếc xe.“Không còn cách nào nữa” - Đông trả lời - “Cậu xem chúng ta còn sử dụng được gì thì mang theo, chúng ta tiến về phía trước rồi tùy cơ ứng biến”.Lương khô, một vài thiết bị sinh tồn và đặc biệt là 2 khẩu súng lục được đội Đặc nhiệm giao cho hai người trong nhiệm vụ bắt giữ Phạm “6 ngón” là còn có thể sử dụng được.
Ngoài ra, Nam còn được thủ trưởng Tuấn đặc biệt giao một khẩu súng bắn tỉa để phòng bất trắc.“Chúng ta lên đường thôi, trước mắt cần xác định đây là đâu, thời điểm nào rồi sau đó sẽ tìm cách sau” - Đông nói với Nam.
“Trước mắt cần giấu chiếc xe này trước đã, cậu nhớ vị trí đề phòng sau này cần dùng trong trường hợp khẩn cấp”.Hai người bắt đầu lên đường.
Càng đi càng sâu vào bên trong khu rừng rậm, nhưng với kinh nghiệm của mình, Đông và Nam không khó để sống sót trong khu rừng này.Khi trời càng về tối cũng là lúc thể lực của cả hai cũng đã dần trở nên cạn kiệt, Đông nhìn xa xăm có ánh đèn dầu len lói giữa rừng cây, cả hai men theo ánh đèn tới một ngôi nhà tranh.“Có ai ở nhà không?” - Đông gõ cửa“Ai đó?” - Từ trong nhà phát ra một âm thanh trầm ấm của một người đàn ông.
Người đàn ông tiến tới mở cửa.
Một ông lão cao niên là chủ của căn nhà này.“Hai cậu là ai?” - Ông hỏi“Hai chúng tôi bị lạc tới đây, không quen đường tại đây.
Không biết lão có thể cho hai anh em chúng tôi ở lại đây một đêm được không ạ?” - Đông hỏi ông lão.“Nhưng tôi không biết hai cậu là ai? Thì làm sao tôi cho cậu ở lại được” - Ông lão đáp lại Đông với giọng nghi ngờ.
Nhưng với sự chân thành và nét mặt kiệt sức của hai người, ông lão cũng đồng ý cho cả hai ở lại.Một nồi cháo đang nấu dở, một bình trà còn ấm nóng, ông lão tiếp đãi cả hai bằng sự chân thành tuy có hơi đạm bạc.“Nhà tôi không được khá giả, mong hai cậu thông cảm” - Ông lão với sự vui vẻ, bắt chuyện với Đông - “Hai cậu từ đâu tới, tại sao lại thành ra nông nổi này?”“Chẳng giấu gì lão, hai anh em tôi từ một nơi xa tới đây, gặp chút vấn đề, lạ nước lạ cái nên bị lạc trong khi rừng này.
Cũng may là gặp được lão, nếu không hai anh em tôi cũng không biết phải tính làm sao."Đông tiếp lời - "Tôi tên là Đông, Phan Đông.
Còn đây là Nam, em trai của tôi".Ông lão vui vẻ, ánh mắt trìu mến hướng về hai cậu thanh niên: "Chào hai cậu trai trẻ, lão là tiều phu sống trong khu rừng này từ lâu, cứ gọi ta là lão Tiều là được rồi."Hai người trò chuyện gần nửa canh giờ, lúc này, Đông bỗng nhớ tới trận chiến lúc chiều nay mà anh nhìn thấy được.
“Lão có biết đám người đánh nhau lúc chiều ngoài bìa rừng không?”.Ông lão thở dài một hồi lâu, châm ly nước trà, ông bắt đầu kể.
Mọi thắc mắc trong đầu Đông lúc chiều bỗng chốc được giải đáp.
“Đây là vùng Tây Kết, đám lính lúc chiều mà cậu thấy là đám lính Nguyên bại trận ở Thăng Long đang kiếm đường về nước.
Đi tới chỗ này thì bị quân nhà Trần tập kích.
Coi như đã thất bại hoàn toàn”Nhâm nhi một ngụm trà, lão kể tiếp - “Mấy năm nay, chiến tranh liên miên, quân mọi rợ phương Bắc cứ quấy nhiễu vùng đất này mấy năm nay, giờ coi như đã yên bình, chẳng biết lúc nào có thể bình yên được nữa”.Hai người cứ thế trò chuyện đến khi ấm trà nguội lạnh.
Còn Nam, anh cũng có một giấc ngủ ngon sau một ngày mệt mỏi.Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạ, sâu bên trong khu rừng rậm, chợt có tiếng người kêu cứu.
“Cứu tôi với!!” - tuy chỉ là những tiếng kêu nhỏ nhưng với bản năng của mình, Đông và Nam chợt tỉnh giấc, chạy ra khỏi ngôi nhà tranh.Tiếng hét càng lúc càng to, là của hai cô gái đang kêu cứu.
Hai người lần theo tiếng kêu cứu, phát hiện một toáng quân Nguyên đang đuổi bắt hai cô gái, hai cô càng chạy càng mệt, quân Nguyên càng đuổi càng hăng máu.“Chúng ta phải tìm cách cứu hai cô gái này” - Đông ra ám hiệu cho Nam, hai người rất nhanh chóng đã vạch ra được kế hoạch để khống chế đám quân tàn này.
Và chưa tới chớp mắt, Đông và Nam đã đánh ngất hết đám lính này.“Hai cô không sao chứ? Có bị thương không?” - Đông và Nam vừa hỏi vừa đỡ hai cô gái vừa được cứu dậy.Nhưng Đông không ngờ rằng trong lúc còn hoảng loạn, Đông đã được “tặng” 1 cái tát từ phía cô gái mà cách đây chưa lâu anh đã cứu cô khỏi tay đám lính tìm mọi cách hãm hại cô.
Sự việc diễn ra quá nhanh, cả Nam và cô gái còn lại cũng há hốc mồm, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.“Tiểu thư, tại sao cô lại tát ân nhân” - Cô gái kia vội hất tay Nam ra, mau chóng chạy đến trấn an cô gái đã “tặng” Đông một cái tát vừa rồi.“Tiểu thư? Tiểu thư thời này có thể ra tay mạnh như vậy hay sao” - Đông vừa suy nghĩ vừa xoa mặt, anh chưa bao giờ đau như thế trước đây.
Anh cũng không biết rằng cái tát đó cũng đã mở đầu cho một khoảng thời gian khó quên của anh ở thời đại này.“Cây sắt ngàn năm không nở hoa cuối cùng cũng có ngày này” - Nam châm chọc Đông một cách hả hê - “Rốt cuộc hai cô là ai, tại sao lại bị đám quân đó truy đuổi như vậy?” - Nam hỏi tiếp.“Tôi tên A Ly, tôi là nha hoàn của phủ Chiêu Minh Vương, đây là tiểu thư nhà tôi, tiểu thư Lan Chi, chúng tôi đang trên đường trở về thành Thăng Long thì bị đám quân tàn này truy đuổi.” - A Ly nhanh nhảu trả lời Nam, cô còn nói rằng bình thường đám quân này chẳng là gì với Lan Chi tiểu thư, chỉ là tiểu thư vì đường dài mà sức lực bị hao mòn nên mới rơi vào tình cảnh này.“Hai vị ân nhân có thể cho A Ly biết quý tính đại danh để sau này có cơ hội sẽ báo đáp ơn cứu mạng ngày hôm nay?” - A Ly đỡ Lan Chi từ tay của Đông, vội hỏi hai vị ân nhân đã cứu mình.“Hai chúng tôi là…..” - Nam chưa kịp trả lời dứt câu thì từ đằng xa, tiếng gọi “Lan Chi” cùng với tiếng vó ngựa, tiếng chân dồn dập đang hướng về phía này.Từ xa xa, bóng dáng của một vị tướng quân oai hùng cưỡi trên con bạch mã đang phi tới, khí thế của đám lính phía sau làm cho Đông và Nam cảm thấy choáng váng.
Đột nhiên, con bạch mã nhảy chồm lên cùng tiếng hí vang cả một góc rừng.
Tiếng hí đó làm Nam đứng không vững, ngã chỏng vó khiến cho tất cả mọi người cười một trận khoái trá.“Hai vị không sao chứ, con ngựa này trước giờ kiêu ngạo, thích ra oai trước mặt người lạ.
Khiến hai vị chê cười rồi” - Giọng nói trầm của vị tướng quân đó làm cho Đông có ấn tượng sâu sắc, tuổi ngoài 40, thân cao 6 thước, thân hình vạm vỡ, tay cầm trường đao, trông thật oai hùng.“Ta là Chiêu Minh Vương, Trần Quang Khải, xin bái tạ ơn cứu mạng của hai vị ân nhân với con gái Lan Chi của ta” - Vừa nói, Chiêu Minh Vương vừa quỳ gối xuống đất để bái tạ Đông và Nam nhưng chưa kịp hạ gối thì đã bị Đông ngăn cản.Anh nói: “Tướng quân đừng khách sáo, chỉ là ta đang ở gần đây, nghe tiếng kêu cứu nên ra tay tương trợ.
Thật không dám nhận cái lạy này của ngài” - Đông vừa nói vừa đỡ tay của Chiêu Minh Vương, anh không dám tin vào mắt mình khi trước mặt mình là một vĩ nhân đương thời.Chiêu Minh Vương hỏi tiếp: “Chẳng hay quý tính đại danh của hai vị ân nhân?”“Thần là Phan Đông, đây là Lê Nam - em trai của thần, xin ra mắt Chiêu Minh Vương đại nhân” - Đông và Nam vừa nói vừa hành lễ với Chiêu Minh Vương.“Vậy ra cậu có dự tính gì…?” Nói tới đây, A Ly báo với Chiêu Minh Vương về tình trạng sức khỏe của Lan Chi.
Chiêu Minh Vương vội vàng dừng câu chuyện với Đông lại và nhanh chóng đưa Lan Chi về phủ.“Đa tạ ơn cứu mạng của hai cậu, ta rất muốn hàn huyên tiếp với hai cậu nhưng tình hình sức khỏe của Lan Chi con ta không cho phép, ta cần đưa nó về phủ để chữa trị” - nói tới đây Chiêu Minh Vương leo lên ngựa, Lan Chi tiểu thư được A Ly dìu lên xe ngựa.
Và như định mệnh được sắp đặt giữa hai người, Lan Chi tiểu thư lúc này bỗng tỉnh tảo trong chốc lát, nhưng vì khoảng cách xe nên cũng không nhìn rõ được khuôn mặt của Đông.“Xin cáo từ.
Hẹn sau này gặp lại, khi đó chúng ta sẽ cùng hàn huyên uống rượu”“Xin cáo từ Đại nhân” - Đông đáp lễ.Nói tới đây, Chiêu Minh Vương và hai vị tiểu thư hướng mình về Thăng Long.
“Đông đại ca, bây giờ chúng ta sẽ phải làm gì đây?”“Đại ca?” - Đông ngẩn người, tỏ thái độ kinh ngạc trước hai chữ “Đại ca” được thốt ra từ miệng của Nam.Anh kẹp cổ Nam, nói tiếp: “Hai chữ Đại ca này, tôi nghe từ miệng cậu sao lại thô bỉ thế nhỉ?”Nam đáp trả: “Chúng ta đang ở thời đại nào chứ, phải nhập gia tùy tục chứ đại ca.
Đông đại ca, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu đây?”.Chưa kịp tỏ thái độ trước câu trả lời của Nam thì Đông đã nghe thấy từ xa có tiếng vớ ngựa.“Hai vị ân nhân xin dừng bước” - Từ xa, thuộc hạ thân cận của Chiêu Minh Vương đang thúc ngựa về phía hai người.“Chiêu Minh Vương đại nhân biết hai người từ xa đến nên có bảo thuộc hạ gửi hai người vật này” - vừa nói, hắn vừa đưa cho Đông tấm lệnh bài có hai chữ “Chiêu Minh” bằng ngọc, bên trên được chạm khắc hình ảnh con đại bàng đang giương cánh.Tiếp lời: “Nếu như sau này, hai người có gặp khó khăn gì ở Thăng Long thì hãy đưa lên tấm lệnh bài này ra, sẽ có người giải quyết khó khăn cho hai người.
Ngoài ra, Chiêu Minh Vương biết hai người từ xa đến, ăn mặc không giống người vùng này, khu vực này vừa xảy ra chiến loạn, hai người ăn mặc như vậy sẽ gây ra sự chú ý nên cố tình sai thuộc hạ gửi cho hai người vài bộ đồ và một ít bạc lẻ để sử dụng dọc đường”.“Đồ thì ta có thể nhận.
Nhưng bạc thì tại hạ xin phép không thể nhận.
Ta không thể nhận số bạc này từ Chiêu Minh Vương” - Đông xua tay, từ chối ý tốt của Chiêu Minh Vương.Nhưng sau một hồi thuyết phục, cân nhắc tình thế hiện tại, Đông không còn cách nào khác ngoài đồng ý nhưng anh chỉ nhận một nửa số bạc lẻ đó, còn lại anh mang về cho lão Tiều để tu sửa nhà cửa, lo cuộc sống của lão sau này.Sau khi từ biệt với vị thuộc hạ kia, hai người quay trở lại căn nhà tranh của lão Tiều, thu dọn hành lí và chào tạm biệt lão Tiều.
Lúc đi, Đông không quên đưa số bạc mà Chiêu Minh Vương đã đưa cho mình gửi cho lão Tiều.
Lão Tiều cầm số bạc trên tay, trong lòng cảm kích đến rơm rớm nước mắt.Từ biệt lão Tiều, hai người bắt đầu lên đường.“Chúng ta nên đi đâu đây Đông đại ca?”.
- Đông vẫn chưa quen với cái tên Đông Đại ca được phát ra từ miệng của Nam.“Tốt nhất cậu nên gọi tôi là anh Đông đi.
Còn gọi Đông Đại ca nữa là cậu biết tay tôi” - giơ nấm đấm về phía Nam, Đông nghiêm nghị.“Vậy giờ chúng ta sẽ đi đâu đây anh Đông?” - Nam ngó ngang ngó dọc một hồi.“Thăng Long, chúng ta đi Thăng Long”.
Hai người lên đường tiến về Thăng Long, không thể biết trước chuyện gì sẽ xảy ra với mình, hai người tiến lên phía trước với nhiều cảm xúc đan xen lẫn nhau..