Đại Tranh Chi Thế

- Quân phu nhân thứ tội!

Điển Ti, Điển, Nhiễm Nhân, Lư Sư, Vũ Nhân và những quan lại không dám biện bạch, đồng loạt bái lạy xuống đất, hoảng sợ cáo tội.

Lữ đại phu mắt thấy mọi người quỳ xuống, cũng không dám đứng một mình, lo sợ không yên quỳ xuống theo mọi người, thái giám Thiệu dập đầu bình bịch, hoảng sợ kêu to:

- Quân phu nhân thứ tội, quân phu nhân thứ tội, chúng ta... chúng ta... - Hắn có tâm muốn đưa mọi người lên pháp trường, nhưng mà trước mặt người khác thì không tiện mở miệng, ê a ê a, khó có thể nói thêm được.

Nam Tử cười lạnh không nói, thái giám Thiệu chỉ biết dập đầu, trán dần dần chảy đầy máu tươi, âm thanh bình bịch dập đầu khiến cho mọi người nghe mà hãi hùng khiếp vía, mỗi tiếng vang lên, trán của bọn họ đều tê rần, như kiểu chính mình đang đập đầu lên mặt đất vậy.

Nam Tử phu nhân rủ mi mắt nhìn hắn, bên trong đôi mắt quyến rũ hiện lên một tia sáng lạnh buốt kì dị, cao giọng nói:

- Nội ti, lấy Thiệu làm trưởng; Ngoại ti, lấy Lữ đại phu làm trưởng; Hiện giờ tài sản quốc gia đi vào trong nhà riêng, tội của hai ngươi không thể tha thứ, người đâu, dẫn hai người kia đi, giao cho Tư Khấu đại nhân thẩm tra xử lí!

Ngoài điện lập tức vài tên thị vệ như lang như hổ vọt vào, nắm lấy Lữ đại phu cùng thái giám tổng quản Thiệu kéo ra ngoài, những người khác mặt xám như tro, quỳ trên mặt đất chỉ biết phát run.

Nam Tử phu nhân mang theo chút ý đùa cợt liếc nhìn những người đang quỳ dưới kia, lạnh lùng nói:

- Các ngươi đều là công khanh đại phu, đạo đức quân tử, xưa nay đều ra vẻ đường hoàng đạo mạo, ngôn từ toàn nói nhân nghĩa, lời lẽ không rời đạo đức, trên thực tế cũng chỉ là lừa trên gạt dưới, không từ bất cứ việc xấu nào, hiện giờ đã biết tội chưa?

Đến tình huống này rồi, cũng không còn ai dám phản bác, mọi người mồm năm miệng mười liên thanh xin lỗi. Bọn họ không biết Nam Tử sẽ xử lí bọn họ thế nào, trong lòng ai cũng sợ hãi, không ngờ Nam Tử chỉ nhẹ nhàng thở dài, nói:

- Thôi, việc này cũng không phải toàn bộ trách nhiệm của các ngươi, kẻ bề trên đi làm cướp, làm việc như vậy thì sao có thể làm gương cho người khác noi theo. Mà những giám quan cũng lơi lỏng quá mức, mới dẫn đến cục diện hôm nay. An trị Vệ quốc, toàn bộ phải dựa vào các khanh, quả nhân không muốn làm lớn, tha cho các ngươi lần này vậy.

Nam Tử phu nhân nói lời này đúng là chiêu độc, trước tiên đem trách nhiệm chủ yếu đổ lên đầu Lữ đại phu cùng thái giám Thiệu, rồi lại không nhẹ không nặng làm giảm vị trí đứng đầu hậu cung của Thích phu nhân, những quan lại này lập tức theo gió lấn tới, tới tấp thể hiện sự trung thành, theo ý tứ của nàng tới tấp ngươi một lời ta một lời tố giác Thích phu nhân, Lữ đại phu, thái giám Thiệu vô năng ngu ngốc như thế nào, tham lam thành tánh thế nào, cái có cái không, càng nói càng trở nên thái quá.

Nam Tử liếc mắt nhìn trò hề của bọn họ, gõ gõ ngón tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

- Trước giờ không phạm tội, không có nghĩa là giờ có thể phạm tội. Quả nhân sẽ xin ý chỉ của quốc quân, Do Đặng Hiền, Bắc Cung Hỉ hai vị đại phu tra rõ việc này, lấy về tang vật tham ô của Lữ đại phu và thái giám Thiệu. Về phần các ngươi... Không cần quả nhân dạy các ngươi cũng biết nên làm thế nào rồi?

- Phải phải, chúng thần đã hiểu, chúng thần đã hiểu, chúng thần trở về sẽ lập danh mục, điều tra rõ thiếu hụt, tất cả tổn thất sẽ được bổ sung.

Nam Tử đứng lên, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi, chân sen nhẹ nhàng. Những đại phu và thái giám đang quì sấp thỉnh tội vội vàng bò lui ra phía sau, tránh đường cho nàng đi, một đám đầu đầy mồ hôi cúi gằm. Chỉ nhìn thấy váy áo lướt qua, một làn gió thơm thoang thoảng thổi tới, Nam Tử phu nhân đã đi qua bọn họ thản nhiên ra ngoài.

Lúc Nam Tử rời khỏi Nguyệt Hoa cung, sắc trời u ám, những cơn mưa mùa thu rơi xuống, đập vào lá cây tí tách. Thị tỳ bên người sớm đã chuẩn bị ô che, phu nhân vừa tới, nàng đã mở ô ra. Nam Tử chưa quay về buồng ngủ, nàng hít một ít không khí trong lành, bước đi về phía hậu hoa viên. Thị tỳ vội vàng cầm ô đi theo, hơn một nửa thân mình đều đã dính đẫm nước mưa, tới khi đến hậu hoa viên, môi đã đông lạnh tím tái cả lại.

Nam Tử ngẩng đầu lên nhìn trời, thở dài một hơi, đón nhận cái ô từ trong tay thị tỳ, thản nhiên nói:

- Ta tự đi trong vườn một chút, ngươi đi thay y phục đi, đứng ở trong điện chờ ta.

- Dạ!

Thị tỳ hành lễ lui ra, Nam Tử ngưng lại một chút, rồi bước đi về phía vườn.

Trong hậu hoa viên, những cây hoa chiều cao không đồng nhất đều đã dính đầy giọt nước mưa, mưa thu tí tách, những lá cây dính nước mưa cũng không tràn ngập dào dạt sinh cơ như mùa xuân, mà thoạt nhìn có chút hương vị hiu quạnh.

Nhìn thấy tòa đình lầu các, trên mái hiên mưa rớt như những hạt ngọc, ào ào rung động.

Tòa đình phía trước, một nam tử thân mình thon dài tay để sau lưng đang đứng trong đình, nhìn mưa bên ngoài đến xuất thần. Nhìn thấy hắn, trong mắt Nam Tử lóe ra một tia thần sắc bối rối, trong giây lát lại trở nên trong sáng, liền đi vào trong đình. Nam tử đứng trong đình đúng là một thanh niên ngọc thụ lâm phong, mặt như Quan Ngọc, dung mạo tuấn mỹ, dáng người cao lớn. Gió thổi mưa tạt, có khi nhẹ hắt vào trong đình, rớt xuống dưới chân hắn, hắn vẫn không nhúc nhích, áo bào có khảm ngọc nên khá nặng, không thể bị khó thổi lên, chỉ theo làn gió mà khẽ đu đưa, bội kiếm đeo ở bên hông cũng nhẹ nhàng mà lay động.

Nam Tử nhẹ nhàng đi vào trong đình, để ô sang một bên, người kia không nhận ra có người đến, vẫn nhìn cơn mưa ngoài đình đến xuất thần. Nam Tử bỗng nhiên thở dài, đi tới đó, mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ở đằng sau ôm lấy eo hắn, dán mặt mình lên tấm lưng của hắn.

Thân mình người kia đầu tiên là chấn động, rồi lại trầm tĩnh lại, đôi mi thanh tú mở ra, trên vẻ mặt cô đơn lộ ra thần sắc vui sướng. Hắn nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Nam Tử, ôn nhu xoa nắn một chút, sau đó xoay người lại, nhẹ nhàng vuốt ve cằm của nàng, đầu ngón tay nhẹ lướt qua làn môi nàng, một chút ý cười hiện lên trên khuôn mặt kiều mỵ của Nam Tử.

Nhìn bộ dáng người này, chính là Tống Triều đã theo Khánh Kỵ từ Lỗ quốc tới Vệ quốc.

- Tử Triều, để chàng đợi lâu.

- Không có gì, nàng hiện giờ là quân phu nhân cao quý, có rất nhiều đại sự buộc phải làm.

Nam Tử mỉm cười:

- Hiện giờ chàng đã là Vệ quốc đại phu, đối với chức vị hiện tại có vừa lòng không?

- Đương nhiên là vừa lòng, tất cả đều là nhờ nàng đó.

Nam Tử khẽ sẵng giọng:

- Nói cái gì đó, chàng là ca ca của thiếp, thiếp không giúp chàng thì còn giúp ai đây?

Tống Triều giữ chặt tay nàng, nhẹ giọng cười nói:

- Nam Tử, ta chỉ là ca ca của nàng thôi sao?

Hai má Nam Tử trở nên đỏ bừng, đánh nhẹ vào ngực hắn một quyền, đôi mày đột nhiên nhướn lên, yếu ớt nói:

- Ai..., hiện giờ thiếp đã là Vệ Hầu phu nhân, chàng lại là huynh trưởng của thiếp, còn có thể làm được gì?

Tống Triều nghe thấy vậy, đáy mắt hiện lên một tia che giấu, rồi lập tức tản đi, chỉ nhẹ nhàng thở dài.

Hóa ra, Tống Triều này chính là Tống quốc công tử, họ Tử tên Triều, cũng chính là mối tình đầu trong truyền thuyết ở Tống quốc của Nam Tử. Tử Triều cùng Nam Tử theo bối phận xem như là đường huynh muội (anh em họ), tuy rằng Tống quốc lập quốc đã hơn năm trăm năm, nếu thật sự tính toán, bọn họ cũng không biết tổ tông nào của mình là thân huynh đệ, nhưng mà đều là công thất quý tộc của Tống quốc, tới thời bọn họ đồng lứa cũng được coi như đường huynh muội.

Nhưng mà đối với đôi đường huynh muội này, giữa hai người lại có cảm tình, cuộc tình này cũng có thể coi như là không theo luân lí, khiến cho người khác chỉ trích. Vua Tống nghe phong phanh được, sợ hai người lại nháo lên làm nhục tôn nghiêm của công thất, cho nên mới vội vội vàng vàng đem gả Nam Tử cho Vệ Hầu.

Nam Tử rời khỏi Vệ quốc còn chưa tới một năm, Tử Triều bởi vì ở Tống quốc tranh đấu thất bại, lo ngại bị đối thủ sát hại, vì thế nên cuống quýt chạy sang Tống quốc. Hắn thân mật với Nam Tử, ở Tống quốc ai ai cũng biết, hiện giờ Nam Tử là Vệ phu nhân, hắn muốn đào tẩu, dù là ai cũng đoán được rằng hắn muốn tới đầu nhập vào Nam Tử. Tử Triều lo rằng kẻ thù sẽ mai phục giữa đường, cho nên không đi theo đường bộ trực tiếp tới Vệ quốc, mà là lấy một chiếc xe lớn, trước tiên chạy sang Lỗ quốc, sau đó từ Lỗ quốc lại đi thuyền qua Việt Tề tới Vệ, gián tiếp đi tới Đế Khâu.

Nam Tử đang được Vệ Hầu sủng ái, theo sự tiến cử của Nam Tử, kẻ thống trị quốc gia tựa như một thằng ngu, một Vệ Linh Công chiêu hiền đãi sĩ như thánh nhân liền thu lưu hắn, cũng bái quan làm đại phu, làm quan ở Vệ quốc.

Nam Tử thấy hắn trầm mặc, tự thấy hối hận đã nói lỡ, vội miễn cưỡng thay đổi đề tài, đắc ý nói:

- Vệ quốc trên dưới, thật sự là chủ tầm thường thần gian trá, thối nát không chịu nổi, cứ như vậy thêm, sớm muộn gì cũng do thế gia nắm giữ, giống như Lỗ quốc Tam hoàn vậy. Hiện giờ Nam Tử đã là Vệ phu nhân, không thể ngồi xem giang sơn xã tắc bị tư nhân nắm giữ, hiện giờ đang dốc sức thu hồi lại quyền lực.

Hôm nay, lợi dụng chuyện quyền thần trong ngoài cấu kết tham ô, thiếp đã cho bắt hai kẻ nắm giữ tài chính nước Vệ là Lữ đại phu và thái giám Thiệu, giao cho đại tư khấu Tề Báo xử trí, đồng thời bảo Đặng Hiền, Bắc Cung Hỉ hai vị đại phu kê biên tài sản của hai kẻ tham ô, hy vọng có thể lấy lại được những tài sản đó.

Công tử Triều nghe thấy vậy thì nao nao, ngạc nhiên nói:

- Tề Báo cùng Bắc Cung Hỉ đã đầu phục nàng rồi? Hai người bọn họ sẽ theo ý nàng hành sự, nhưng hai người đó lại chỉ có chức không có quyền, bị Công Mạnh Trập chi phối, chỉ sợ sẽ không có trọng dụng. Về phần Đặng Hiền, người này vốn có hiền danh, nhưng luôn luôn chỉ là một chính nhân quân tử không chịu leo lên quyền quý...

Nam Tử cười nhạt nói:

- Hắn thì tính là cái chính nhân quân tử quái gì, chỉ là một kẻ tốt bụng lúc nào cũng cẩn thận dè dặt không dám đắc tội với người khác mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui