Đại Tranh Chi Thế

Khánh Kỵ đi qua đi lại trong phòng, nghe Di Hạ nói xong, lại suy tư một lúc lâu, đột nhiên quay đầu lại hỏi:

- Tử Hạ, quan hệ của ngài với đám người Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Công Tử Triều là như thế nào?

Di Hạ ngây người ngẩn ra, nói:

- Công Tử Triều vừa mới tới Vệ quốc ta, Di Hạ còn chưa từng gặp mặt. Về phần Tề Báo, Bắc Cung Hỉ hai người xưa nay rất hòa hợp, mọi người gặp nhau đều nói nói cười cười, khách khách khí khí, về phần thâm giao thì chưa tới được. À... tương đối mà nói, quan hệ của Di Hạ với Tề Báo đại phu có tốt hơn chút.

Nói tới đây, trên mặt hắn hiện lên nét xấu hổ, Khánh Kỵ trong lòng sáng tỏ, chỉ sợ rằng Tề Báo này cũng là thích nam nhân. Di Tử Hạ bị Vệ Hầu độc chiếm, Tề Báo sao dám có chủ ý với Di Tử Hạ, nhưng mà nhìn thấy mỹ thiếu niên mà mình ngưỡng mộ trong lòng, nói chuyện kết giao thân thiết thì cũng có thể. Di Tử Hạ trên mặt hiện lên nét xấu hổ, chỉ sợ rằng Tề Báo đã từng nói với hắn cái gì đó thân thiết lại có chút ám muội. Nói như vậy , Tề Báo kia chẳng những hữu hảo với Di Tử Hạ, hơn nữa lá gan cũng không nhỏ. Vậy là được, người không có đảm lượng sao có thể làm nên chuyện?

Khánh Kỵ lập tức gật đầu nói:

- Tốt, chính là hắn. Tử Hạ, ta mong ngài hỗ trợ, an bài cho ta gặp mặt Tề Báo, không biết... ngài có chỗ nào khó xử không?

Di Tử Hạ giật mình nói:

- Tề Báo sắp tiêu đời rồi, công tử còn đi gặp hắn làm gì? Ây... nếu Di Hạ nói, chắc chắn không vấn đề. Di Hạ nếu muốn đăng môn bái phỏng, Tề Báo sẽ không thể không gặp ta, công tử trốn trong xe của ta đi vào Tề gia là được.

Khánh Kỵ nhìn Di Tử Hạ, một đôi mắt hoa đào trời sinh quyến rũ, ánh mắt tinh thuần ngây thơ, trong suốt thanh tuyền như nước. Khánh Kỵ không đành lòng lợi dụng vị thiếu niên này, không biết là may mắn hay bất hạnh, dựa vào sắc đẹp mà ngồi lên được chức đại phu, chỉ nói:

- Tử Hạ, không đơn giản chỉ như vậy. Hiện giờ Công Mạnh Trập cùng quân phu nhân đã ở vào thế không thể cùng tồn tại, ngài giúp ta đi gặp Tề Báo, chính là đối đầu với Công Mạnh Trập. Vốn, trong nước Vệ, ngài cũng không phải là nhân vật gì lợi hại, bây giờ nếu ta lôi kéo ngài vào, nói không chừng còn có thể bị Công Mạnh Trập trả thù, ngài có hiểu không?

Di Tử Hạ ngẩn người, đôi mắt chợt đỏ, hắn nắm chặt tay áo Khánh Kỵ, bịn rịn nói:

- Di Hạ vốn là một thiếu niên ngây thơ, những đại phu ở Đế Khâu mặc dù thân thiết với ta, nhưng ta biết trong lòng bọn họ cũng không để mắt đến ta, càng không có một ai thành thật với ta. Công tử lại đối với ta như vậy...

Hắn sụt sịt mũi, nói:

- Công tử là ân nhân cứu mạng của ta, chuyện như thế này mà Di Hạ còn không làm được, vậy thì thật uổng làm người, huống chi công tử lại đối đãi chân thành như vậy. Công tử không phải lo, ngài bao giờ muốn đi gặp Tề Báo, Di Hạ sẽ đưa ngài đi.


Khánh Kỵ gật đầu một cái thật mạnh, vỗ vỗ bả vai hắn nói:

- Được! Tử Hạ mặc dù tuổi đời còn trẻ, nhưng lại có can đảm hơn nhiều nam tử khác. Ngài trợ giúp ta như vậy, Khánh Kỵ chắc chắn sẽ không để ngài chịu thương tổn. Việc gặp Tề Báo, không nên trì hoãn, việc này không thể chậm trễ, hiện tại đi luôn!

- Được!

Di Tử Hạ nói:

- Công tử chờ một chút, Di Hạ sẽ bảo người chuẩn bị xe.

Tề Báo đang ở hậu viện nhà mình múa võ, Tề Báo có một thân khí lực cao lớn cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, dường như khí lực có thể dùng mãi không hết. Khuôn mặt hắn hơi đen, một bộ râu quai nón, tóc mai dài tới môi, đôi lông mày rậm rạp, có vẻ cực kì uy mãnh.

Thời kỳ Xuân Thu, người đời thích võ. Mọi người đều tôn sùng yêu mến nam nhi khí khái anh hùng, đó là thời đại "Vũ phu oai hùng, công hầu giữ thành.". Công khanh đại phu ai cũng tập võ, Tề Báo lại là một người nổi bật trong số đó, vốn luôn nổi danh cậy sức khỏe.

Một cây chùy sắt ở trong tay hắn mạnh mẽ đập gió, hắn tựa hồ phát tiết tất cả phẫn uất vào trong cái chuôi chùy này, quát mắng liên hồi, một cây trùy nặng ở trong tay hắn cũng chẳng tính là gì. Tình cảnh thế này, gia tướng nô tài Tề phủ nhìn thấy cũng không thể khuyên bảo, đã sớm tránh đi, để mặc hắn phát tiết trên võ trường.

Tề Báo bị miễn chức chờ xử trí, hắn tuy rằng tức giận tới nổi điên, nhưng mà gia nhân ở Tề phủ thời gian này cũng thấy nhiều quen rồi, vị tư khấu đại nhân này hôm nay bị miễn chức, hôm sau lại phục chức, rồi sau đó lại miễn chức... Quanh đi quẩn lại, đã không chỉ là một hai lần, ở trong mắt bọn họ, chuyện này đã thành cơm bữa, ai cũng không để trong lòng. Khi chủ nhân phát hỏa, mọi người tránh đi một chút, chờ tới khi ngài phát tiết hết lửa giận, lại uống rượu một hồi là hết chuyện.

Nhưng mà hôm nay, có một quản sự đui mù trong lúc Tề báo đang múa chùy sau đình để hả giận, lại vội vàng chạy đi vào.

"Phanh!" Một trận đất đá rung chuyển, âm thanh khiến cho người ta sợ hãi phát ra khi cây chùy sắt to lớn đập vào mặt đất trước chân của vị quản sự, trên mặt đất lún xuống một hố to, bùn đất bắn lên cả mặt hắn, khiến cho vị quản sự trợn trừng hai mắt đứng im, không dám cử động tí nào.

- Cút đi, ai cho phép ngươi vào đây?

Tề Báo trợn mắt hét lớn.

Quản sự kia nơm nớp lo sợ nói:

- Đại nhân, có khách nhân tới thăm.


Bộ ngực lông lá của Tề Báo đã đầy mồ hôi, hắn nặng nề hít một hơi, quát:

- Khách nhân quái gì? Còn có con quỷ nào đăng môn sao?

Hắn thầm nghĩ: "Chẳng nhẽ là Bắc Cung Hỉ cái kẻ cùng cảnh ngộ với ta kia? Trước kia mình hay bị miễn chức, hắn cũng hay bị mắng chửi. Kẻ này cũng chịu tai ương như ta, chắc là không chịu nổi rồi."

Tưởng tượng như vậy, Tề Báo thoải mái trong lòng hơn chút, hắn đi lấy y phục, mắt liếc ngang hỏi:

- Nói đi, là ai tới, không phải là Bắc Cung đại phu đấy chứ?

Quản sự nuốt một ngụm nước miếng, nói:

- Đại nhân, không phải là Bắc Cung đại phu đến đây, mà là Di Hạ Di đại phu.

- Di Tử?

Tề Báo sửng sốt, trong lòng đột nhiên hiện lên hình ảnh một mỹ thiếu niên làn da bóng láng mịn màng, da mặt ửng hồng, chỉ tiếc một cực phẩm thiếu niên như vậy hắn lại chỉ có thể nhìn mà không thể động, hơn nữa lúc này cũng chẳng có tâm tình đó. Có điều Di Hạ trước mắt cũng được Vệ Hầu sủng ái đệ nhất, ngay cả không có chủ ý gì với hắn, cũng không thể khinh nhờn được, Tề Báo vội nói:

- Mau mau mời vào trong sảnh, ta lập tức sẽ ra.

Tề Báo vội vàng ăn mặc chỉnh tề, sải bước đi tới phòng khách bên ngoài. Vào trong phòng, liền tươi cười chắp tay nói:

- Di đại phu, ít thấy tới, ít thấy tới, đại phu sao lại... Hử?

Đôi mày rậm của hắn hơi nhíu, kinh ngạc nhìn nam tử đang cùng ngồi với Di Tử Hạ. Hai người đều mặc một bộ áo choàng trắng thuần nhẹ nhàng, Di Hạ bộ dáng vũ mị, nam tử kia lại có vẻ đẹp cứng rắn mạnh mẽ. Đúng lúc này hắn đứng lên, thân hình hùng vĩ, còn cao hơn Di Tử Hạ cả nửa cái đầu, diện mạo anh tuấn, hai mắt hữu thần, sống lưng thẳng tắp, tùy ý đứng ở đó, cũng có một loại khí thế nghiêm nghị bất phàm. Tề Báo hai mắt hơi hơi nhíu lại, mơ hồ cảm thấy có chút quen mặt, lại nhớ không nổi gặp mặt nơi nào.

Di Tử Hạ chắp tay cười nói:


- Tề đại phu, Di Hạ mạo muội tới đây, thất lễ. Vị này là bạn tốt của Di Hạ, muốn gặp mặt Tề đại phu, hôm nay Di Hạ là bồi ngài ấy tới đây.

- Ồ?

Tề Báo thần sắc hơi hơi động, lập tức cho lui tả hữu, nghi hoặc hỏi:

- Vị này là...

Khánh Kỵ mỉm cười, tiến lên một bước nói:

- Tề đại phu, một năm không gặp, đại phu đã không nhận ra bản công tử rồi sao?

Tề Báo thần tình hoang mang, Khánh Kỵ lại nói:

- Ngô quốc Khánh Kỵ, một năm trước từng gặp Vệ Hầu, lúc đó Tề đại phu...

- A!

Tề Báo kinh động kêu lên một tiếng, dùng lực quá độ, các đốt ngón tay đều kêu lên "răng rắc", thất thanh kêu lên:

- Ngài là Khánh Kỵ, công tử Khánh Kỵ! Ngài... hiện giờ hẳn là phải ở Ngải thành chứ, sao lại...

Nói tới đây hắn biến sắc nói:

- Công tử sao lại tới Đế Khâu? Là Vệ Hầu vời đến hay là tự ý đến?

Khánh Kỵ cười cười, nói:

- Tề đại phu không mời bản công tử ngồi sao? Khánh Kỵ tuy rằng không mời mà tới, nhưng thế này cũng không phải là đạo đãi khách nhân thì phải.

- Công tử... Mời ngồi.

Tề Báo liếc nhìn Di Hạ, thần sắc bình tĩnh trở lại, trong suy nghĩ của hắn, Khánh Kỵ xuất hiện ở Đế Khâu, lại được Di Hạ tiếp đón, hẳn phải là do Vệ Hầu mời tới, chỉ không hiểu vì sao hắn lại tới gặp mình, thật sự là vì chuyện gì?

Khánh Kỵ ngồi xuống, Tề Báo lại hỏi lần nữa:


- Công tử là do quốc quân có lời mời đến Đế Khâu sao? Không biết hôm nay quang lâm phủ của kẻ hèn, là có chuyện gì?

Khánh Kỵ mỉm cười nói:

- Khánh Kỵ tới, là muốn tương trợ, cũng là xin giúp đỡ.

Tề Báo trợn mắt nói:

- Lời đó của công tử là ý gì?

Khánh Kỵ nói:

- Tề đại phu cũng biết, ngài cùng với quân phu nhân bắt tay đối phó Công Mạnh Trập đại phu, từng bước áp sát, lại chọc giận tới hắn. Ngày trước mất chức mất ruộng, mặc dù đại phu bị mất mặt, bị những đại phu ở Đế Khâu chê cười, nhưng thực tế lại chẳng tổn thất gì, có điều lúc này... Công Mạnh Trập đại phu đã thực sự giận, thuyết phục được Vệ Hầu, ý đồ muốn thu hồi đất phong của ngài và Bắc Cung Hỉ đại phu, tước đi bổng lộc của ngài.

Tề Báo nghe thấy vậy thì hoảng sợ chấn động, thất thanh nói:

- Sao có thể như vậy, công tử không phải định lấy lời nói không căn cứ để lừa ta đó chứ?

Khánh Kỵ bình tâm tĩnh khí nói:

- Là thực hay giả, Khánh Kỵ cũng không biết. Tin tức này, Khánh Kỵ cũng chỉ nghe từ Tử Hạ nói.

Một đôi mắt hổ của Tề Báo lập tức trừng về phía Di Hạ, Di Hạ có chút co rúm nói:

- Tin tức này đúng là do thái giám Ung Thư nói cho Di Hạ, hắn nói, hôm qua quốc quân tới Công Mạnh Trập đại phu quý phủ dự tiệc. Quốc quân chính mồm đáp ứng với Công Mạnh đại phu, sẽ giao việc này cho hắn phụ trách, ít ngày nữa, Công Mạnh Trập đại phu sẽ điều binh mã tới phụ cận Đế Khâu để phối hợp tác chiến, lúc đó sẽ hạ lệnh bắt ngài.

Tề Báo nghe tới đây thì đã tin tưởng không thể nghi ngờ, hắn từ lúc bị miễn chức, luôn phái người ở trong cung tìm hiểu tin tức, xúc tiến mời quân phu nhân ra mặt vì hắn đòi lại công đạo. Trong lúc vô ý có nghe được tin tức, Công Mạnh Trập có điều một đạo quân phòng ngự bên bờ Hoàng Hà cấp tốc trở về Đế Khâu, lúc đó còn nghĩ là không liên quan gì đến hắn, lúc này nghe Di Hạ nói vậy, hai bên đối chiếu với nhau, chắc chắn là tin tưởng không thể nghi ngờ.

Nghĩ một chút, sắc mặt của Tề Báo nhất thời như tờ giấy, trắng bệch đi. Trước kia Công Mạnh Trập làm nhục hắn, liên tục thu ruộng, bãi chức, nhưng tước vị vẫn còn, vẫn là đại phu tôn quý, muốn khôi phục lại thì dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu lần này tước đoạt cả vị trí thượng khanh của hắn, trở thành thứ dân, chỉ sợ sẽ không có khả năng lật lại được nữa.

Lại tiến thêm một bước mà nói, Công Mạnh Trập nếu đã hạ nhẫn tâm muốn tước đi chức vị này, vậy tức là không còn muốn thấy hắn sống trên dời, đoạt chức thượng khanh là việc đầu tiên, tới khi hắn trở thành thứ dân, muốn diệt trừ hắn chẳng phải quá dễ sao. Loại chuyện này cũng không phải là không có khả năng, hắn không thể so sánh được với Quốc, Cao hai tộc ở Tề quốc. Quốc Cao hai tộc là thế khanh Tề quốc do chính Chu thiên tử phong, Tề quốc quốc quân theo thể chế chỉ có thể bãi trừ bọn họ rồi lập hai môn hạ khác làm gia chủ, chứ không có quyền tước đi vị trí thượng khanh. Bên hắn lại khác, chỉ cần Vệ Hầu đồng ý là được.

Thời tiết mùa thu đã rõ ràng, khí trời cũng không nóng bức, chỉ có điều Tề Báo vừa mới múa chùy sắt, huyết mạch cả người đương nhiên là đã thông mở, lúc này đột nhiên nghe thấy tin tức như vậy, nhất thời kinh hãi ngây ra như phỗng, không nhúc nhích, chỉ có trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa chảy xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận