Đại Tranh Chi Thế

Nguyệt Hoa điện, Vệ phu nhân tẩm cung. Một chiếc giường hoa mỹ tinh xảo, mùi hương thơm lượn lờ quanh giường, khắp bốn phía đều có màn che. Lúc này tấm màn che đã được kéo vào, ngồi ở trên giường là một tiểu mỹ nhân dáng vẻ thướt tha.

Nàng đang chậm rãi thay y phục, mặc vào một bộ trường bào mặc ở trong cung, lúc này đã cởi giày, cởi tất bố, chuẩn bị đeo guốc gỗ đế cao.

Trước giường cách đó không xa, Công Tử Triều đứng đó, một bộ y sam xanh lam, sáng sủa thanh tú, chiếc mũ công tử màu trắng đội trên đầu khiến cho hắn càng thêm anh khí, nhưng mà cặp lông mi nho nhã lại đang hơi hơi nhíu lại, một bộ dáng đang có tâm sự nặng nề.

- Nam Tử, chúng ta gặp nhau ở trong tẩm cung, nếu lan truyền ra ngoài chỉ sợ không ổn.

- Ta còn không sợ, huynh sợ cái gì?

Nam Tử liếc mắt nhìn hắn, thần sắc mang theo một chút hương vị khiêu khích. Nàng trời sinh đoan chính, khiến cho người ta mất hồn, nhưng mà Công Tử Triều dù sao cũng đã quen biết nàng lâu ngày, đối với sắc đẹp của nàng có một loại miễn dịch không nhỏ, cho nên thần sắc vẫn rất ung dung.

- Nam Tử, ta không lo kẻ khác, chỉ lo rằng Vệ Hầu nếu biết, sẽ gây bất lợi cho muội.

- Hắn? Hừ!

Đôi mày ngài quyến rũ của Nam Tử nhướng lên, cười lạnh nói:

- Cho dù huynh có nằm trên giường của ta bị hắn biết được, chỉ sợ rằng cũng sẽ chẳng để ý. Tâm tư của hắn, hiện tại đều đặt trên người một mỹ thiếu niên ở Công Mạnh Trập quý phủ rồi.

Con ngươi của Công Tử Triều chợt lóe lên trong nháy mắt:

- Đây chính là việc tốt mà Công Mạnh Trập làm! Nam Tử, hôm qua chuyện ta nói cho muội, muội đã suy nghĩ thế nào rồi? Công Mạnh Trập sắp hành động rồi, chúng ta nếu không hạ thủ thì sẽ mất đi lợi thế.

Lúc này, Khánh Kỵ mặc một bộ y phục thái giám trong cung, lặng lẽ lẩn vào trong tẩm cung của Nam Tử. Tẩm cung của Nam Tử Di Tử Hạ cũng chưa bao giờ tới, có điều cung điện thiên hạ đều xây dựng theo Chu lễ, phần lớn là giống nhiều mà khác ít, Khánh Kỵ vốn là Ngô quốc vương tử, tới nơi đây như là ngựa quen đường cũ, hắn xuyên qua các cánh cửa, tránh khỏi các thị tỳ và thái giám trong cung, dần dần tiếp cận với trung tâm của tẩm cung. Nơi này những người phụng dưỡng đã sớm bị Nam Tử đuổi đi, cũng không có ai trông coi.

Chung quanh điện có những dải lụa trắng noãn hạ xuống, che giấu thân hình của hắn, khiến cho hắn có thể lặng yên tới gần. Nghe thấy trong điện mơ hồ truyền ra âm thanh nói chuyện, Khánh Kỵ lập tức đi nhẹ nhàng, rón ra rón rén theo những dải lụa tiến tới gần, sau đó nhẹ nhàng giữ chặt một vài dải, cố định chúng lại để che thân hình của mình, lặng lẽ nhìn về phía chiếc giường lớn trong điện.

Một cái liếc mắt nhìn này, một bóng người xinh đẹp lập tức nhảy vào mắt. Nữ tử xinh đẹp ngồi trên giường lớn kia, luận về nhan sắc, phải xấp xỉ với Thành Bích phu nhân, so với Nhâm Nhược Tích, Thúc Tôn Diêu Quang còn hơn một chút. Khác với sự thành thục quyến rũ của Thành Bích, sự diễm lệ của nàng mang theo một loại lãnh ý cao ngạo, cái loại phong vận cao cao tại thượng không thể xâm phạm này, khiến cho tất cả nam nhân đều nảy sinh dục vọng chinh phục.

Nam Tử ngồi nghiêng trên giường, cởi tất bố đang chuẩn bị đeo guốc gỗ, mắt cá chân tinh xảo đặt ở trên giường, áo bào mềm mại hơi co lại, lộ ra một đôi chân nhỏ rất cân xứng. Cái đường cong mềm mại đó rất khó có thể tả được. Nàng nhấc một chiếc guốc gỗ lên xỏ vào chân, động tác tuyệt đẹp, mang theo một tia ý nhị nồng đượm.

- Ta suy nghĩ cẩn thận rồi, chúng ta không thể làm như vậy.

Nam Tử thản nhiên nói.

Công Tử Triều nắm chặt hai tay, tiến lên hai bước, vội la lên:

- Tại sao lại thế? Chẳng nhẽ ta nói còn chưa rõ sao? Công Mạnh Trập lần này nếu đắc thủ, muội và ta sẽ mất đi đại thế. Vệ Hầu sủng ái muội à? Đến lúc đó, muội chỉ có thể khổ sở ở thâm cung, còn làm được cái gì? Có khác gì với Thích phu nhân bị đày vào lãnh cung không? Mà ta, cũng chỉ có thể dựa vào một ít bổng lộc mà ăn ở, lấy lòng Công Mạnh Trập mà sống. Đó là kết quả mà muội muốn sao? Nam Tử, hiện giờ chúng ta không thể không đấu được!

Nam Tử ngẩng đầu lên, cổ thon dài lộ ra một loại tao nhã khó có thể hình dung, càng hiển lộ sự cao quý và ung dung:

- Tử Triều, ta đã thực sự suy nghĩ về những gì huynh nói, nhưng mà sau khi nghĩ kĩ, ta lại cảm thấy rằng, nếu khởi binh giết Công Mạnh Trập, thực sự không ổn.

- Có gì không ổn, muội nói đi!

Công Tử Triều vội vàng nói.

Khánh Kỵ núp sau dải lụa nín thở lắng nghe, trong lòng hắn nghĩ, Nam Tử nếu phản đối, chỉ có thể xuất phát từ một nguyên nhân duy nhất, đó là sợ hãi. Đảm lượng của nữ nhân luôn tương đối nhỏ, huống chi nàng là một cô gái vừa mới quá nhị cửu. Vốn ở thời đại của hắn, cô gái tuổi này chỉ vừa mới vào cao đẳng, đại học, làm sao có đủ đảm lượng và kiến thức?

Đồng thời, hắn cảm thấy rằng thanh âm của nam tử xoay lưng về phía hắn cực kỳ quen tai, không khỏi âm thầm lấy làm lạ: "Công Tử Triều này, chẳng lẽ là người ta quen biết, như thế nào mà thanh âm của hắn... Giống như là nghe ở đâu đó rồi? A, hay là... hay lại chính là hắn..."

Khánh Kỵ thân mình vừa động, dải lụa trong tay liền lay động một trận, cũng may những dải lụa từ đỉnh điện rủ xuống này vốn vẫn nhẹ nhàng đung đưa, nên vẫn không khiến cho Nam Tử chú ý.

Nam Tử yếu ớt nói:

- Tử Triều, Vệ quốc còn chưa từng có tiền lệ giam lỏng quốc quân, tru sát quyền thần, nhất là lại còn có quốc quân phu nhân tham dự vào. Hơn nữa, lúc này lại phải mượn sức của Ngô quốc Khánh Kỵ, tai họa khó lường được.

Công Tử Triều cười lạnh:

- Chỉ lí sự cùn! Chúng ta bây giờ ngay cả hiện tại còn không có, muội còn lo lắng cho thiên thu muôn đời sau sao? Khi đó muội sớm đã trở thành đất vàng rồi, cho dù hắn có làm cái gì long trời lở đất, cũng chẳng có can hệ gì với ta và muội.

- Huynh!

Hai hàng lông mày của Nam Tử dựng thẳng, nhưng mà đón nhận ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm của Công Tử Triều, thái độ của nàng lại phải mềm xuống.

- Ai! Huynh đã nghe ta nói rõ ràng chưa?

Nam Tử u oán liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Bổn ý của ta là giảm mạnh nâng yếu, tập trung quyền lực về vua, chứ không phải là bỏ đi một quyền thần, lại bồi dưỡng một kẻ mới. Nếu là như vậy, thà rằng quyền bính này nằm trong tay của Công Mạnh Trập, ít nhất hắn cũng là huynh ruột Vệ Hầu, nhìn chung cũng mạnh hơn Tề Báo, Bắc Cung Hỉ. Tề Báo, Bắc Cung Hỉ vốn cũng là võ sĩ thế gia, một khi đoạt được quyền, sẽ như mãnh hổ thêm cánh, chắc gì đã kém bá đạo hơn Công Mạnh Trập.

- Ai nói quyền hành nhất định phải giao vào tay bọn họ?

Công Tử Triều vội nói.

- Không giao mà được sao?

Nam Tử lạnh lùng nói:

- Việc này nếu thành, chúng ta đã đắc tội với Vệ Hầu, huynh đừng nhìn bộ dạng hôn quân hoang dâm của hắn, Vệ Hầu kẻ này, ân oán rõ ràng, hơn nữa lại có đủ dũng cảm, khi còn trẻ thực sự đã làm nên một vài đại sự. Hiện giờ tuy rằng già nua, chìm vào tửu sắc, nhưng vuốt hổ vẫn sắc, nanh hổ vẫn nhọn, nếu chung ta giam lỏng hắn, giết huynh ruột vẫn giao hảo tốt với hắn từ trước tới này, hắn có chịu không? Nếu không nắm giữ binh quyền trong tay chúng ta để tự bảo vệ, hắn có thể sẽ không trả thù với chúng ta sao?

Công Tử Triều cả giận nói:

- Đó cũng chỉ là biện pháp giải vây trước mắt, muội nếu lo lắng bọn họ, vậy thì giao binh quyền cho ta là được.

"Dã tâm của huynh, nhỏ hơn bọn họ sao?" Những lời này Nam Tử thiếu chút nữa là thốt ra, nhưng nàng mặc dù từ Tống quốc công chúa trở thành Vệ Hầu phu nhân, điều khiển hậu cung, cao cao tại thượng đã vài năm, đối với người khác có thể hất hàm sai khiến, nhưng đối với nam nhân duy nhất mà nàng thực sự yêu, vẫn giữ một tính tình công chúa hồn nhiên tươi đẹp như trước, sao có thể nói nặng lời với hắn.

Nàng uyển chuyển nói:

- Sao có thể như vậy? Huynh nghĩ xem, huynh là đường huynh của ta, lại vừa mới vào Vệ quốc, sao có thể đưa binh quyền Vệ quốc vào tay huynh? Người trong thiên hạ đều sẽ nói là chúng ta liên thủ cướp Vệ quốc, đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành đống phân trong mắt mọi người, họa sát thân lúc nào cũng có thể tới. Chỉ có điều nếu giao binh quyền cho Vệ quốc thế khanh Tề Báo và Bắc Cung Hỉ, kết quả chỉ sợ còn tệ hơn so với bây giờ. Ta cùng với Vệ Hầu hiện giờ chính là bằng mặt không bằng lòng, nhưng không tới mức như nước với lửa, đến lúc đó không dựa vào người ngoài thì không thể sinh tồn được, huynh nghĩ xem, không phải còn càng tệ hơn sao?

Nàng nói tới đây, liếc mắt nhìn Công Tử Triều, đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng kéo tay hắn, ôn nhu nói:

- Công Mạnh Trập mặc dù nắm hết quyền hành, nhưng hắn lúc này không có dã tâm muốn giành quyền từ Vệ Hầu, cũng không dám quá mức đe dọa tới ta. Hắn không dám khinh ta, chẳng lẽ ta còn không bảo hộ được huynh sao? Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, vốn chỉ là hai con chó mà chúng ta nuôi dưỡng, hiện giờ nếu đã không đảm bảo, cứ để cho bọn họ chết đi cũng tốt. Công Mạnh Trập tuổi đã quá nửa trăm, huynh lại hào hoa phong nhã, sợ hắn cái gì, chúng ta tạm thời nhẫn nhịn, từ từ bàn mưu tính kế, cơ hội sao có thể không đến được? Hắn dù có cao đến đâu chăng nữa, cũng không thể đối phó được với địch nhân cường đại nhất mà ai cũng không có cách nào chống cự: Thời gian trôi đi.

- Vậy phải đợi bao nhiêu năm?

Công Tử Triều phẫn nộ khó bình tĩnh, tức giận hỏi.

Khánh Kỵ ở phía sau màn nghe thấy Nam Tử tính toán như vậy, trong lòng không khỏi đại hận, tay hơi hơi sử lực, lụa Lỗ cảo kia đúng mà mềm mại, bị hắn nhẹ nhàng kéo thôi, hai dải lụa trắng đã nhẹ nhàng rơi xuống. Khánh Kỵ kinh hãi, vội vàng lắc mình lui về phía sau, tránh sau một dải lụa trắng khác.

Nam Tử ánh mắt chợt lóe, nhìn thấy màn lụa tự nhiên rơi xuống, nhất thời cả kinh, thất thanh kêu lên:

- Kẻ nào đó?

Công Tử Triều phản ứng nhanh hơn, khi ánh mắt Nam Tử chợt lóe, thất thanh kêu lên, hắn cũng đã xoay người, rút thanh kiếm từ ngang hông ra, ánh mắt có thể nhìn thấy một góc tay áo chợt hiện ra phía sau một dải lụa. Công Tử Triều tung người nhảy, vù vù một kiếm đâm vào đó.

Dải lụa nhẹ mềm vốn không chịu lực, nhưng tốc độ ra kiếm của Công Tử Triều cực nhanh, một kiếm này vô thanh vô tức xuyên thẳng qua, đột nhiên đâm ra phía sau màn.

Trường kiếm đâm ra, sau màn không có người, Công Tử Triều người theo kiếm tiến đến, vào trong màn, lại thấy một thân ảnh nhẹ nhàng trốn sau một vài dải lụa, Công Tử Triều lập tức vung kiếm đâm tới, không lưu tình chút nào.

Hôm nay hắn tới gặp Nam Tử ở tẩm cung vốn đã vượt lễ nghi, lại đàm luận chuyện cơ mật đại sự, nếu để bị người khác nghe thấy, mặc kệ kẻ đó là người phương nào, hắn cũng nhất định phải giải quyết.

Khánh Kỵ nhất thời cũng không biết có nên đi ra ngoài hay không, mắt thấy kiếm thế của đối phương tàn nhẫn ác độc, mỗi đường kiếm đều nhằm vào chỗ yếu hại, cũng không có cách nào dừng lại để giải thích, chỉ đành vội vàng né tránh sau màn lụa. Hai người giống như bướm bay trên những khóm hoa ngươi tiến ta lui, chạy vòng quanh màn lụa bên trong đại điện, khiến cho những dải lụa cũng theo đó mà đung đưa dữ dội. Chỉ một lát thời gian, Công Tử Triều đã đâm ra mười ba kiếm, thân ảnh Khánh Kỵ bay ngược lại khổ sở tránh né kiếm thế của hắn.

Khánh Kỵ vừa mới vọt tới mặt sau màn lụa, liền đã thấy phía trước dải lụa nhẹ nhàng chấn động, một tia sáng lóe lên từ trên lụa vù vù lộ ra, thẳng tới ngực hắn. Khánh Kỵ hoảng hốt, lui lại đã không kịp, vội vàng rút ra bội kiếm của mình, kiếm mới rút ra được nửa, hào quang đã tới ngực. Khánh Kỵ một tay cầm vỏ, một tay cầm kiếm, liền nâng thanh đoản kiếm mới rút khỏi vỏ một nửa chắn ngang lại một kiếm của Công Tử Triều.

"Keng" một tiếng, mũi kiếm của Công Tử Triều khó khăn lắm mới đâm được tới ngực hắn, lại bị đánh bay ra. Hai kiếm đụng nhau, tàn lửa bay bốn phía. Trên thân kiếm của Khánh Kỵ đã xuất hiện một vết nứt chạy dài.

Công Tử Triều kiếm thế không ngừng, mũi kiếm vung lên, quét ngang về phía eo hắn. Khánh Kỵ mắt thấy trên thân kiếm có vết nứt, lại cứng rắn lấy kiếm ra chặn, không ngờ đoản kiếm của mình cũng bị bảo kiếm của hắn đánh gãy, lập tức tra lại kiếm vào vỏ, ngay cả vỏ kiếm cũng mang ra chắn. Lại một thanh âm vang lên, kiếm của Công Tử Triều lại bị ngăn, dải lụa kia cũng bị mũi kiếm chém đứt, chậm rãi rơi xuống mặt đất. Một nửa dải lụa bị gió thổi tung bay lên, khiến cho khuôn mặt hai người lộ ra trước mặt đối phương.

Một người mũ ngọc áo quan, mặt như bôi phấn, một người mày ngài sang sảng, phong vận ẩn vào bên trong, hai người thấy bộ dáng của đối phương thì đều ngẩn ra, Khánh Kỵ thất thanh nói:

- Quả nhiên là ngươi.

Công Tử Triều thất thanh kêu lên:

- Hóa ra là ngươi.

- Nguyên lai Tống Triều chính là Công Tử Triều, ta sớm nên biết mới phải.

Khánh Kỵ vui vẻ cười nói.

- Thân phận chân chính của ngươi, là gì?

Công Tử Triều không dám sơ suất, lưỡi kiếm đặt ngang trước ngực, nếu có gì không đúng, kiếm của hắn sẽ không chút do dự, lập tức vung ra.

Trên mặt Khánh Kỵ lộ ra nụ cười:

- Ngô quốc Khánh Kỵ công tử, ra mắt Tống quốc Tử Triều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui