Đại Tranh Chi Thế

“À ! Thì ra Khuất đại phu là vì việc này mà đến…” Khánh Kỵ vừa nghe xong, sắc mặt trở nên u ám, chúng thần ở hai bên cũng tự ghé tai nhau mà thì thầm, tiếng xì xầm vang lên ở khắp nơi. 

Khuất Đoan thấy tình hình trên, không kềm được hiếu kỳ hỏi: “Đại vương hà cớ lại trầm ngâm, chẳng lẽ có điều chi khó xử chăng ?”

Khánh Kỵ nói: “Quả nhân và nước Sở từng kề vai sát cánh chống lại Hạp Lư, hai bên lại là liên minh, Hạp Lư phá Sở, cướp đi bảo vật của nước Sở, sau khi quả nhân chiếm được Cô Tô, cũng muốn sớm ngày đem hoàn lại những bảo vật này, xem như là báo đáp cái ơn của nước Sở, và cũng để vẹn toàn tình nghĩ huynh đệ. Nhưng… hầy !”

Khánh Kỵ thở dài nói: “Trước mặt quý Sứ, quả nhân có một số lời quả thật khó nói ra !”

Khuất Đoan khẩn trương đứng dậy hỏi: “Đại vương… xin người cứ nói.”

“Khuất đại phu, thật không dám giấu !” phía bên phải Khánh Kỵ, một nam tử ngồi đối diện với Khuất Đoan đột nhiên chấp tay nói: “Phù Sai quyết giữ Cô Tô thành, từng thề sẽ cùng chết với thành, do vậy hắn đã giết hết cả nhà nhiều thế khanh công tộc, đồng thời để sẵn nhiều vật dẫn lửa trong thành, một khi thành bị phá, sẽ đốt lửa hỏa thiêu thành. Việc này, tin rằng Khuất đại nhân cũng từng nghe qua. Khi đại vương ta đăng cơ ngoài thành Cô Tô, Sứ giả của quý quốc và các nước chư hầu khác đã đến chúc mừng trước, nên đối với những gì Phù Sai đã làm hẳn đều đã biết rõ.” Trong lòng Khuất Đoan bắt đầu bất an, hắn đã biết rằng sứ mạng quan trọng này e là sẽ sinh nhiều trắc trở đây. Hắn gượng cười, nói: “Vị này, thiết nghĩ chính là Ngô Tướng Quốc Tôn Vũ đại phu chăng ?”

“Chính là tại hạ !”

“Đại danh của Tôn Tướng Quốc, Khuất Đoan đã ngưỡng mộ từ lâu.” Khuất Đoan nói một câu khách sáo, lại nói: “Nhất cử nhất động của Phù Sai, quả thật là Khuất Đoan có nghe qua, nhưng Khuất Đoan nghe nói đại vương đã mời đại hiền Quý Tử ra mặt, thuyết phục những thủ quân trong thành mở cửa đầu hàng, nên đã có thể ung dung mà thu phục Cô Tô. Khuất Đoan vào thành, những gì được thấy trên phố, cũng có thể chứng thực lời đồn là đúng…”

Khánh Kỵ như trút được gánh nặng nói: “ Nếu quý sứ đã biết tường tận tình cảnh vào thành của quả nhân, vậy thì càng dễ giải thích cho quý sứ hiểu, bằng không thì quả nhân đúng là có một số điều khó mà mở lời.”

Nụ cười trên mặt Khuất Đoan có vẻ gượng gạo: “Đại vương… người nói vậy là có ý gì ?”


Tôn Vũ nói tiếp: “Khuất đại phu từ xa đến, đại vương nước ta còn đang lo rằng người không hiểu tình hình trong Cô Tô thành, khó mà bộc bạch, nếu đại nhân đã rõ việc của nước Ngô ta, vậy thì dễ nói rồi. Đại vương ta giành được Cô Tô, là nhờ Quý Tử cao hiền xuất đầu lộ diện, thuyết phục thủ quân bỏ thành mà đầu hàng, tránh việc Cô Tô thành và tên Phù Sai đó bị vùi trong biển lửa. Lúc đó Tôn Vũ là người đầu tiên dẫn quân tiến vào trong thành, tiếc là vẫn chậm một bước, đã để cho tên Phù Sai chạy được vào vương cung. Phù Sai không kịp hỏa thiêu toàn thành, nhưng lại kịp hỏa thiêu vương cung, hắn đã đóng chặt cửa cung, lệnh cho tử sĩ giữ chặt cửa, một mình hắn chạy về hậu cung, đốt cháy toàn bộ những đình đài lầu các để cất giữ ngọc ngà châu báu, lửa cao đến tận trời, cả thành đều nhìn thấy, lúc Tôn Vũ xông được vào cung, chỉ kịp chặn được nguồn lửa, tránh cho lửa lan rộng đốt cháy cả vương cung, còn về Phù Sai và tàng bảo khố… đều đã hóa thành tro bụi rồi…”

Khuất Đoan nghe xong trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu sau mới kinh hãi kêu lên: “Cái gì ? Toàn bộ tài phú của nước Sở ta, đều bị hóa thành tro bụi sao ?”

Khánh Kỵ mím môi mím lợi nói: “Đâu chỉ có nước Sở, ngay cả tích cóp nhiều năm của nước Ngô ta, đều đã hóa thành hư không, thành ra quả nhân nhập chủ Ngô cung, vì quốc khố trống rỗng, tài lực khiếm khuyết, muốn chấn hưng thiên hạ, mà lại nghèo rớt mồng tơi thế này. Tên Phù Sai đó đã bị thiêu thành tro bụi trong Trích Tinh lầu, nếu không thì… dù đã có giao ước trước với Quý Tử đại hiền, quả nhân cũng nhất định phanh thây xẻ thịt hắn, để hả mối hận trong lòng !”

Khuất Đoan lẩm bẩm nói: “Vậy … vậy số ngọc ngà châu báu chất cao như núi ấy, vậy mà… vậy mà đều bị hủy trong một ngọn lửa sao ?”

Anh Đào ho một tiếng, đau khổ tột cùng nói: “Phù Sai cương dũng tàn bạo, dũng võ hơn người, mê rượu và dâm lạc, sủng ái mỹ nữ. Những hành động của hắn, khác gì so với Trụ vương, cái chết của hắn, cũng gần giống như Trụ vương năm xưa đã mặc Bảo Y lên Lộc đài hỏa thiêu. Chỉ là từ đó đến nay, đại vương ta tự cảm thấy không biết làm sao nói rõ với quý quốc, nên thường nghĩ đến mà buồn bã trong lòng, được biết quý sứ sắp đến, cũng vì đó mà thấp thỏm không yên, điều may mắn là, Khuất đại nhân lại biết rõ tình cảnh của nước Ngô ta, thiết nghĩ cũng biết việc vương cung Cô Tô bị hỏa thiêu, hiện nay đình đài lầu các trong Ngô cung đã bị tàn phá phần lớn, đang ngày đêm tiến hành trùng tu, À! Vừa nãy khi vào cung, tin rằng Khuất đại nhân cũng có nhìn thấy những người thợ xây đang làm việc.”

Khuất Đoan nghe xong có khổ mà không dám nói, hắn cố ý đưa ra một số tin tức mà hắn nghe được, vốn dĩ là muốn đánh động đến Khánh Kỵ, để cho hắn biết nước Sở không phải là không biết gì đến tình hình ở nước Ngô, không ngờ người Ngô lại cứ khẳng định số bảo vật đã bị Phù Sai thiêu rụi. Phù Sai đã chết, hắn còn có thể đối chất với ai đây ? Lúc Khánh Kỵ phá thành, trong vương cung từng có hỏa hoạn lớn đó là sự thật, hắn cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh bảo vật của người Sở không hề bị thiêu hủy trong biển lửa, càng không thể cứ mặt dày mà chất vấn Khánh Kỵ.

Khánh Kỵ thở dài than thở, hắn ra vẻ tiếc nuối và đau buồn đối với việc không thể hoàn trả lại số bảo vật cho người Sở, Khuất Đoan không còn gì để nói, bỗng nhiên nhớ đến sứ mạng thứ hai. Chính là phụng lệnh của đại vương, đón hơn trăm người quyền quý đã từng bị Hạp Lư bắt làm con tin về nước. Nhắc đến những người này, Sở vương cố nhiên rất mong họ sớm ngày trở về, do đó trước lúc hắn lên đường vương thái hậu đã từng triệu kiến hắn, nhưng tên Phí Vô Kỵ đang nắm giữ quyền hành hiện nay lại không muốn những người quyền quý này trở về, làm rối việc an bài chính trị của hắn, do đó cũng từng căn dặn trước mặt Khuất Đoan.

Khuất Đoan vốn dĩ dựa vào Phí Vô Kỵ mà được thăng quan tiến chức, do vậy, đương nhiên sẽ nghe theo lời của hắn, nhưng số tài phú khổng lồ mà Sở vương và Phí Vô Kỵ quan tâm nhất đã bị một ngọn lửa của Khánh Kỵ thiêu sạch, hắn không thể không nhắc đến những người Sở quyền quý đang bị nhốt trong Cô Tô thành, cái món nợ hồ đồ của nước Sở này, phụ tử người mắc nợ đều đã chết rồi, nếu không có bằng chứng xác thực, nước Sở quả thật không thể làm gì được Khánh Kỵ. Nói không chừng những người Sở quyền quý này sẽ biết được một số nội tình trong đó, cho dù thế nào cũng phải gặp mặt họ trước đã, khi đã nắm được chứng cứ, mới bắt đầu gây khó dễ cho Khánh Kỵ.

Nghĩ đến đây, Khuất Đoan kềm lại cơn giận, nói: “Đại vương ta trong lòng rất vui mừng, mong chờ Khuất Đoan có thể viên mãn mà trở về, không ngờ… không ngờ lại thành cục diện thế này, ôi ! Đại vương ta chắc chắn sẽ rất thất vọng. Việc này không phải là lỗi của đại vương, đại vương cũng không nên quá lo lắng. Lần này Khuất Đoan đến nước Ngô, việc thứ hai là, muốn đón các thế khanh công tộc nước Sở đã bị bắt làm con tin, không biết hiện giờ họ đang ở đâu ? Khuất Đoan muốn được gặp họ, đồng thời xin đại vương rộng lòng sắp xếp giúp cho họ trở về nước.”

“Việc này không khó !” Khánh Kỵ đã đồng ý ngay. Nói: “Số người quyền quý của nước Sở bị bắt về đây tổng cộng có một trăm ba mươi bốn người, trên đường đi đến đây, và trong thời gian giam giữ ở Cô Tô thành đã có ba người chết vì bệnh. Nay còn có một trăm ba mươi mốt vị công khanh đại phu, vì bệnh ôn dịch hoành hành trong thành, nên hơn trăm người họ ở cùng một chỗ sẽ rất nguy hiểm, quả nhân đã sắp xếp cho họ ở tạm trong binh doanh dưới núi Cô Tô, nơi đó non xanh nước biếc, không khí trong lành, an toàn hơn nhiều so với việc tìm một đại trạch trong thành cho họ cư trú.”


Khuất Đoan hoảng hốt, thất thanh hỏi: “Hiện đang có bệnh ôn dịch hoành hành trong thành sao ?”

Khánh Kỵ đánh bốp xuống vương toạ, nói: “Đúng vậy, trong thành đã chết nhiều người, nhất là vào lúc Phù Sai đồ môn diệt tộc, vì muốn trấn áp nhân tâm, hắn đã ra lệnh không cho chôn các thi thể, mà bắt phải treo lên để mà thị chúng, thời tiết oi bức, mùi xác thối khó ngửi, đến nay đã trở thành dịch bệnh, trong thành đã chết không biết bao nhiêu người.”

Dịch bệnh là đại sự mà có thể khiến cho người nghe mặt mày biến sắc, một khi ôn dịch hoành hành, những người được trị khỏi có thể đếm trên đầu ngón tay, và chỉ còn cách là ráng chống chọi qua ngày với cái chết, đợi khi ôn khí đã qua mùa thì sẽ tự động tiêu tan, đó quả thật là một trận chiến chết chóc mà không có cách nào kháng cự được. Khuất Đoan nghe xong lại thầm than khổ, chuyến sang nước Ngô này của hắn thật không đúng lúc, hắn chỉ hận một nỗi là không thể lập tức ba chân bốn cẳng chạy khỏi thành Cô Tô mà thôi.

Anh Đào đứng bên cạnh an ủi: “ Quý Sứ xin đừng lo, dịch quán mà ta sắp xếp cho quý sứ, trước mắt vẫn chưa phát hiện có người bệnh, trong Cô Tô thành, ngoại trừ vương cung ra, thì đó đã là nơi an toàn nhất rồi.”

Ngồi phía sau Anh Đào là Xích Trung, Anh Đào vừa nói dứt lời, Xích Trung đã ho lấy ho để, ho đến độ tím tái mặt mày, Anh Đào và người ngồi bên trái hắn bèn lén lút né qua một bên, cứ như là sợ nước dải của hắn văng ra trúng mình vậy.

Xích Trung ho xong, vừa thở hổn hển vừa nhiệt tình nói với Khuất Đoan: “Khuất đại phu yên tâm, người là khách quý của nước Ngô, đại vương ta nhất định sẽ tiếp đãi ngài rất chu đáo, dịch quán đó là do ta đích thân đưa người đến an bài, tuyệt đối sạch sẽ an toàn. Khi ra khỏi vương cung, kẻ hèn này xin được phép dẫn ngài qua đó.”

Loading...
Khuất Đoan hãi hùng khiếp vía hỏi: “Không biết vị đại phu này cao danh quý tánh là gì ?”

“Kẻ hèn này là tư khấu nước Ngô Xích Trung, khụ khụ khụ… , thật đáng trách, gần đây… gần đây ta chỉ bị cảm nhiễm phong hàn, không có gì đáng ngại cả.”

Khuất Đoan vừa nghe xong có cảm giác như bị ác quỷ bắt mất hồn phách, sao dám theo hắn đi chứ, vội vàng nói với Khánh Kỵ: “Đại vương ta rất bận tâm đối với những thế khanh công tộc đang bị giam giữ tại nước Ngô, Khuất Đoan thân là thần tử, theo lý phải biết lo nỗi lo của vua. Nếu các công khanh nước Sở ta đều đang ngụ dưới núi Cô Tô, Khuất Đoan cũng nên đến đó mà thăm viếng họ, cùng họ đồng cam cộng khổ, dịch quán trong thành Khuất Nguyên sẽ không ở nữa, chỉ cần sắp xếp cho Khuất Đoan một chỗ ở dưới núi Cô Tô là được.”


Xích Trung vừa nghe đã vội nói: “Khụ khụ khụ…, nếu đã vậy, thì Xích Trung đành cùng đi với đại phu xuống núi Cô Tô vậy.”

Thái Nghĩa cười nói: “Xích Trung tướng quân đã cảm nhiễm phong hàn, hay là cứ về phủ nghỉ ngơi cho tốt. Khuất đại phu là do hạ quan và tướng quốc đại nhân tiếp đón, thì cũng nên do chúng ta tiễn ngài xuống núi Cô Tô vậy mới hợp đạo lý.”

Khuất Đoan nghe xong, không kềm được nhìn hắn với ánh mắt cảm kích.

Trong quân doanh dưới núi Cô Tô, những người Sở quyền quý bị giam giữ ở nước Ngô hiện đang tạm cư ngụ ở đây. Thận phận hiện giờ của họ không còn là con tin nước Sở nữa, mà là khách quý nước Sở, cho nên rất tự do tự tại. Nhưng khi họ di cư ra khỏi thành chưa bao lâu, đã nghe tin trong thành Cô Tô có ôn dịch, nên ở đây cũng bắt đầu thấy căng thẳng, tuy không phải lo chuyện cơm áo, nhưng nhất cử nhất động cũng chịu sự quản thúc.

Ngô vương Khánh Kỵ cũng rất chăm lo cho họ. Để đề phòng bất trắc, hắn đã sớm phái thái y trong cung đến đây để chăm sóc cho họ, mỗi ngày đều sắc thuốc phòng dịch cho họ uống. Những thảo dược dùng để sắc thuốc cũng chẳng biết là dùng loại thảo dược nào, lúc không uống thì vẫn còn khoẻ, một khi đã uống vào rồi, thì trong bụng cồn cào như biển dậy sóng, những lão đại nhân trước nay đều ăn ngon mặc đẹp đành bịt mũi uống hết chén thuốc, không được bao lâu thì đã nôn lên nôn xuống, họ vốn dĩ mặt mày hồng hào, bụng béo phệ, còn nay thì ai ai cũng mặt mày trắng bệch, ốm đi rất nhiều.

Nhưng từ khi uống thuốc này rồi, trong lòng họ trở nên thực tế hơn nhiều, bằng không thì cứ ngày nào cũng nghe trong thành hôm nay chết bao nhiêu người, ngày mai nhà ai chết không còn một mạng, thì trong lòng đã hãi hùng khiếp vía, ăn ngủ không yên rồi, nhất là vào hai hôm trước trong doanh trại quả nhiên có một binh sĩ bị nhiễm ôn dịch mà chết. Mỗi người họ đều tự nhốt mình trong ngôi nhà lá của mình, ngay cả mở cửa tán gẫu cũng đã ít hơn trước. 

Trên núi này muỗi và côn trùng nhiều vô kể, cũng chẳng biết là do những người quyền quý nước Sở này do thuỷ thổ không hạp, hay là muỗi của nước Ngô lợi hại hơn muỗi của nước Sở, chỉ cần bị cắn một nhát, vết cắn đó sẽ đỏ và sưng lên cỡ nắm đấm bàn tay, vừa sưng vừa ngứa, gãi đến nỗi vỡ ra thì sẽ chảy máu, dăm bữa nửa tháng cũng chưa thấy khỏi.

Họ đòi người Ngô cho họ loại nhang thượng hạng, lại nghe nói Phù Sai trước khi chết đã đốt hết toàn bộ tàng bảo khố của Ngô cung, đến ngay cả Ngô vương Khánh Kỵ hiện đang dùng cũng chỉ là loại nhang Ngãi Cao mà thôi. Họ chỉ đành nhập gia tuỳ tục, hằng ngày ở trong phòng đốt nhang Ngãi Cao mà đuổi muỗi. Lúc đầu thấy mùi khói khó chịu, lâu dần lại không còn nghe mùi nữa, thế là lại tiếp tục ung dung tự tại.

Khuất Đoan được tướng quốc Tôn Vũ và hành nhân Thái Nghĩa đưa đến bên dưới núi Cô Tô, cái nơi mà Khánh Kỵ đại vương gọi là non xanh nước biếc, không khí trong lành này, chỉ thấy ở đấy có từng dãy nhà gỗ, khói bay mù mịt, thấp thoáng trong đó là những ngôi nhà gỗ, trông như một chiếc lư hương khổng lồ. Một mùi hương khó ngửi của cây Ngải bị đốt, xen lẫn trong đó còn có mùi của các loại thảo dược khi được đun nấu, khói nhiều đến độ người cũng không thở nổi, chung quanh có rất nhiều binh sĩ đi tuần đều dùng khăn ướt mà che miệng lại. Trước tình cảnh này thì, dường như bệnh ôn dịch đang hoành hành trên núi, và sớm biến bệnh tình nơi đây nghiêm trọng gấp trăm lần so với bên trong thành.

Khuất Đoan nhìn thấy tình cảnh này sắc mặt hắn có chút thay đổi, chân hắn chần chừ không muốn bước tiếp, Thái Nghĩa biết tâm ý của hắn, vội nói: “Khuất đại phu yên tâm, đại vương ta rất coi trọng những quý nhân nước Sở này, chăm sóc họ vô cùng chu đáo, những người quyền quý của quý quốc chưa từng có ai bị bệnh cả, sắc những thảo dược này, chẳng qua là phòng bệnh mà thôi.”

Vừa nói dứt lời, một tên binh sĩ mặt bịt khăn ướt chỉ còn lộ ra đôi mắt, tay bưng một chén thuốc còn bốc khói nghi ngút chạy đến: “Xin quý Sứ hãy uống chén thuốc phòng bệnh dịch này.”


Khuất Đoan đón lấy chén thuốc, nhìn Tôn Vũ và Thái Nghĩa, nghi ngờ hỏi: “Hai ngươi…”

Hai người họ cười thân mật với hắn, đồng thanh đáp: “Khuất đại phu cứ việc dùng, hôm nay chúng tôi đã dùng thuốc rồi.”

Trong Vương cung Cô Tô, khi Khuất Đoan vừa đi khỏi, Khánh Kỵ bèn ha ha cười lớn, màn kịch để trêu đùa Khuất Đoan hôm nay rất ư là thú vị, ngay cả một người gần đây suốt ngày lo buồn về quốc sự như hắn cũng không kềm được vui mừng.

Chúc Dung buồn rầu nói: “Đại vương làm như vậy, thật là thiếu nghiêm túc, năm xưa Tề Khoảnh Công trêu chọc sứ giả bốn nước, dẫn đến đại họa vào thân, đã có vết xe đổ ở phía trước, sao chúng ta lại có thể tiếp tục dẫm vào chứ.”

Chuyện mà hắn nói đến chính là chuyện Tề Khoảnh Công đã trêu chọc sứ giả các nước vào hơn một trăm năm trước. Lúc đó nước Tấn mất ngôi vị bá chủ, và người thay thế ngôi vị đó là Sở Trang Vương cũng vừa mới băng hà, ngôi vị bá chủ ở Trung Nguyên tạm thời bị bỏ trống, Tề Hoàn Công đã từng mang danh Trung Nguyên đệ nhất bá chủ có người cháu là Tề Khoảnh Công, là vua một nước mạnh, nên hắn có chút khinh thường các chư hầu trong thiên hạ.

Đương thời Tấn, Lỗ, Vệ, Tào bốn nước cửa sứ giả đến thăm viếng nước Tề, điều trùng hợp là trọng thần của cả bốn nước cử đến có tật, trung quân thống soái chấp chính nước Tấn là Khắc lại bị chột một mắt; Thượng khanh nước Lỗ Quý Tôn Hành Phụ là một tên hói đầu; Thượng khanh nước Vệ Tôn Lương Phu lại bị què; Công tử Cơ nước Tào là tên lưng gù. Thế là Tề Khoảnh Công bèn nổi tính trẻ con, phái những Hành Nhân đi đón tiếp họ lên điện diện kiến vua cũng là những người có tật chột mắt, hói đầu, què và lưng gù. 

Nếu chỉ có một người trùng hợp thì thôi, nhưng những Hành Nhân đi đón sứ giả bốn nước đều có những khiếm khuyết giống họ, rõ ràng là muốn trêu chọc họ, khiến sứ giả của bốn nước nộ khí xung thiên, do đó đối với nước Tề luôn canh cánh mối hận trong lòng. Hai năm sau, Tề Tấn lại khai chiến như cũ, chấp chính nước Tấn là Khắc đã đích thân dẫn tám trăm chiếc chiến xa, cùng những nước Lỗ, Vệ, Tào đã từng chịu sự sỉ nhục, hợp thành “liên quân tứ quốc” giận giữ kéo đến, nước Tề đại bại, bản thân Tề Khoảnh Công cũng suýt tí nữa bị bắt làm tù binh.

Khánh Kỵ cũng biết câu chuyện lịch sử này, bèn cười nói với chúc Dung: “Tư Không không cần lo lắng, tình hình hôm nay của quả nhân khác xa với cái thời của Tề Khoảnh Công, Tề Khoảnh Công vì ham vui nhất thời, muốn trêu trọc thì trêu chọc, lợi bất cập hại. Quả Nhân lại không như thế, vì tiền đồ của nước Ngô, có một số thủ đoạn, đến lúc cần dùng thì vẫn phải dùng đến thôi.”

Chúc Dung còn muốn tiếp tục khuyên nhũ, Yểm Dư e sợ hắn khiến Khánh Kỵ không vui, vội nói: “ Khuất Đoan đã đi đến núi Cô Tô, tin rằng vài tiếng ho của Xích Trung đại nhân, đã dọa cho hắn sợ không dám quay lại vương thành nữa. Vì ứng phó với tên sứ giả nước Sở này, chúng ta cũng đã trễ nãi không ít việc, nếu không còn việc gì khác, đại vương cũng nên thoái triều, để cho quần thần tiếp tục hoàn thành chức trách.”

Khánh Kỵ khẽ gật đầu, thái giám ngự tiền được hắn ra hiệu, bèn đứng ngay trước bệ đang chuẩn bị cao giọng tuyên bố thoái triều, bỗng có một thị vệ vội vội vàng vàng lên điện, chạy lên phái trước vái lạy: “Khải bẩm đại vương, đoàn xe ngựa của thượng tướng quân Kinh Lâm hộ tống thái tử nước Việt đã đi đến Xà Môn.”

Khánh Kỵ vừa quay người để đi ra bức bình phong phía sau vương tọa, vừa nghe những lời này hắn lập tức dừng bước, đôi mắt híp lại, giọng trầm trầm hỏi: “Ngươi nói.. câu Tiễn đã đến à ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận