Đại Tranh Chi Thế

Đi vào trong đình, nghe nói Khánh Kỵ đã trở về, Tiểu Nhã, Diệp Thanh lục nữ thần tình hoan hỉ vội nhào ra ngoài, quỳ xuống nghênh đón Khánh Kỵ, rồi lập tức vây lên, giúp hắn giải giáp cởi y phục, chuẩn bị nước thơm để tắm. Khánh Kỵ bất giác có chút xấu hổ, những nữ tử này đích xác đều là những kẻ vô tội, lại trở thành vật hi sinh cho sự đấu đá lẫn nhau giữa các nhân vật cao cao tại thượng. Khánh Kỵ mặc dù không đủ hung ác để giết các nàng, có điều cũng phải trơ mắt nhìn các nàng bị đối đãi như nửa tù binh.

Đêm qua vui vẻ, đó là bởi vì các nàng là vũ kĩ, còn mình là khách nhân, một người trả giá một người cười, đó là bởi vì nhu cầu, ai cũng không phải nợ ai. Hiện giờ lại cưỡng ép các nàng lưu lại, giới hạn tự do, quản lý hành tung, quan hệ lẫn nhau đương nhiên là có thay đổi, lại bắt các nàng phải hầu hạ, vậy thì càng không thể nói nổi, nam nhân có thể phong lưu, chứ không thể hạ lưu.

Biểu tình Khánh Kỵ có chút hơi cứng nhắc, phất tay nói:

- Không cần hầu hạ, bản công tử có hơi mệt mỏi, tự đi vào ao tắm là được, giảm bớt mệt mỏi là được rồi, các ngươi lui ra đi.

Khánh Kỵ vừa nói như vậy, lục nữ nhất thời thất sắc, lo sợ không yên quỳ xuống không dám hở miệng. Khánh Kỵ ban đầu là ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ra tâm ý của các nàng, liền chậm rãi nói:

- Các ngươi không cần phải sợ, ta cũng đã phân phó cho A Cừu, đối với các vị cô nương cũng không được mất lễ phép. Lúc này các ngươi thật là gặp tai bay vạ gió, trong lòng Khánh Kỵ cũng có chút hổ thẹn, hiện giờ giải quyết như vậy, cũng chỉ là do bất đắc dĩ. Chỉ cần các ngươi an phận thủ thường, ta sẽ không làm khó cho các ngươi, chờ đại sự của ta đã xong, ta sẽ thả cho các ngươi rời đi, cũng sẽ có chút bồi thường cho việc các ngươi mấy ngày phải chịu khốn khổ trong Nhã Uyển.

Khánh Kỵ ngữ khí hiền lành, lục nữ mới biết rằng không phải là Khánh Kỵ đổi ý, lại động sát tâm. Sáu người liếc nhìn lẫn nhau, lúc này Tiểu Nhã lá gan lớn nhất mới sợ hãi nói:

- Chúng tỳ nữ không dám có chút oán hận, những nhà giàu có quyền quý, chúng tỳ nữ đã thấy rất nhiều, nhưng người có trái tim nhân ái như công tử, thực không thấy nhiều lắm, chúng tỳ nữ vô cùng cảm kích. Chúng ta chỉ là những nữ hài, vốn chính là sống để lấy lòng nam nhân, hầu hạ nam nhân, hiện giờ đã ở Nhã Uyển, hầu hạ công tử là một phần trách nhiệm của chúng ta, công tử hãy cho phép tỷ muội chúng ta hầu hạ đi, không nói về chuyện cảm kích gì cả, chỉ với con người kiệt xuất như công tử, chúng tỳ nữ... chúng tỳ nữ cũng cam tâm tình nguyện phụng dưỡng công tử.

Nói đến lời sau, Tiểu Nhã cúi gằm mặt, má nổi lên hai vầng đỏ bừng, tóm lại vẫn có chút bộ dáng xấu hổ không tự kiềm chế được.

Khánh Kỵ lắc đầu cười, nói:

- Tình ý của các cô nương Khánh Kỵ xin nhận, nhưng hôm nay thực sự là mệt mỏi.

Tiểu Nhã thấy hắn vẫn không chịu đáp ứng, trong lòng đã bớt sợ hãi, cũng không dám nói nữa sợ làm cho hắn tức giận, đành phải cùng với chúng nữ vái lạy lui ra. Nhìn bộ dáng lo sợ không yên của các nàng, Khánh Kỵ cũng thấy bất đắc dĩ, muốn tín nhiệm một người vốn không phải là chuyện dễ dàng gì, hiện giờ cũng chỉ có thể để các nàng rời đi, đường dài biết mã lực, lâu ngày biết nhân tâm, sớm muộn gì các nàng cũng sẽ hiểu rõ tâm ý đích thực của mình, hiện tại cũng chưa cần phải phân trần với các nàng.

Lục nữ xinh đẹp động lòng người, hầu hạ nam nhân lại cực kỳ nhu thuận, vô luận là có cử chỉ ngại ngùng đến thế nào, các nàng cũng đều gắng sức nghênh đón, không có một tia không vui hoặc đưa đẩy qua loa tắc trách, đó chính là mẫu bạn tình tốt nhất. Khánh Kỵ cũng không phải là một tiên sinh gàn dở, nếu bảo không động tâm thì chắc chắn là giả.

Nhưng mà thứ nhất là, hắn phải chịu cảm giác hổ thẹn, thứ hai, những nữ tử này là những kiều nữ trong tiệc vui, vô luận là từng câu nói, hay cảm xúc vui buồn hoan hỉ, vốn đã có thói quen diễn xuất, thật sự khó mà có thể phân biệt được thật giả. Vả lại, hắn còn có đại sự phải làm, cũng không thể mỗi ngày sa vào những cuộc vui giường chiếu được. Huống hồ, hiện giờ quan hệ lẫn nhau thật sự là không được tự nhiên, đừng xem các nàng chỉ là tiểu nữ tử, ai biết được nhỡ nhất thời hồ đồ, lại làm ra cái loại chuyện ngu xuẩn gì? Minh triều có một vị hoàng đế, suýt chút nữa bị treo cổ bởi một cung nữ mà hắn vốn coi là yếu ớt như con kiến, đã có vết xe đổ rồi, không thể không có chút lo lắng. Từ lúc tự định đoạt việc tạm gò bó các nàng ở Nhã Uyển, Khánh Kỵ đã quyết định không có liên can gì nữa với các nàng.

Tâm cứng rắn nhìn lục nữ lui ra, Khánh Kỵ thở dài một hơi, cởi thắt lưng y phục, trần truồng tiến vào trong ao. Nước ấm ôn nhu bao lấy thân thể hắn, Khánh Kỵ xếp khăn mặt thành một chồng bên cạnh ao, rồi gối lên đó thả lỏng thân thể. Nước ấm tùy ý chậm rãi làm tiêu tan mệt mỏi trong thân thể, trong lòng lại nghĩ tới đại sự.

Người nước Ngô nếu đã phạt Sở đuổi giết Yểm Dư, Chúc Dung hai vị công tử, thì sao có thể bỏ mặc mối uy hiếp lớn nhất là hắn, chỉ không biết là bọn chúng muốn chọn dùng cái thủ đoạn gì với mình. Ngũ Tử Tư trừ khi là một con lừa đen, nếu không thì có thể sẽ không dùng lại cái thủ đoạn thích khách ám sát đó, loại sự tình này đã dùng tới hai lần, không thể dùng tới lần thứ ba thứ tư, số lần ám sát càng nhiều thì lại càng không hiệu quả, chỉ có thể đem ra làm trò cười cho thiên hạ, khiến cho người ta hoài nghi năng lực của Cơ Quang và Ngũ Tử Tư, như vậy xem hắn còn có thể làm thế nào đây?

Vệ quốc bên kia là căn bản của chính mình, là địa phương không thể để mất nhất, cũng may Vệ Hầu hiếu khách, mà mình lại là thân thích của hắn, chỉ cần an phận thủ thường ở Ngải thành, không tham dự vào việc của nước Vệ, thì tạm thời sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Về phần Lỗ quốc bên này, nếu cứ chỉ ngồi một chỗ chờ đợi Quý Tôn Ý Như ra quyết định, theo cái tâm tính không hề quyết đoán của hắn, chỉ sợ là sẽ phải ở lại một năm hai năm, thậm chí ba đến năm năm vẫn chưa có kết quả là chuyện hoàn toàn có thể. Phải làm thế nào để tìm ra được một khe hở nhỉ?

Biện pháp khi trước của Ngũ Tử Tư... Không thể thế được, hắn vì ở Trịnh quốc xúi giục quyền thần mưu phản mà suýt chút nữa phải bỏ mạng ở đó. Ở Ngô quốc lại kích động Cơ Quang tạo phản, nguyên nhân thành công là bởi vì Cơ Quang vốn là vương tộc, hơn nữa đã nắm binh quyền nhiều năm. Mình dù sao tuổi vẫn còn trẻ, danh vọng mặc dù ở trên Cơ Quang, lại có được uy tín rất lớn trong các binh lính Ngô quốc, nhưng những tướng lĩnh lại chỉ coi trọng ích lợi thực tế, phần lớn đều là môn hạ của Cơ Quang. Khi mình không có mặt ở đó, thì việc Cơ Quang hành thích vua tự lập là vô cùng nắm chắc. Nhưng mà tình hình ở Lỗ quốc lại không giống thế, rập khuôn theo biện pháp của Ngũ Tử Tư căn bản là không thể được.

Bên trong ba nhà, trước mắt không có ai có dã tâm như vậy, mà những thế lực khác thì lại không đủ thực lực để tranh đoạt với gia chủ ba nhà, nếu cứ cố ý liên hệ với những nhân sĩ có dã tâm bên trong ba nhà, chỉ sợ rằng chính mình không chắc đã rời khỏi Lỗ quốc được nữa. Quyền thần Dương Hổ hiện giờ quyền thế ngập trời, hơn nữa còn thay Quý Tôn Ý Như xử lý việc quân sự, dưới quyền có khá nhiều người trung thành với hắn, nếu bảo tạo phản, hắn hẳn là có thực lực, nhưng mà Khánh Kỵ phán đoán, mặc dù có thể thuyết phục được hắn, sợ rằng hắn cũng không thành công được.

Ba nhà thế gia, cơ nghiệp hai trăm năm, đã thành thâm căn cố đế rồi, sao có thể để một người như Dương Hổ mới cầm quyền chưa đầy mười năm lay động được? Kết cấu quyền lực của Lỗ quốc tương đối rời rạc, ngoại trừ một Quý Tôn Ý Như, không thể dễ dàng nhổ hết sự ảnh hưởng và thế lực ở khắp các ngành các nghề của Quý Thị trải rộng khắp cả nước, Quý Thị một nhà hoàn toàn có thể tự chọn ra một vị gia chủ. Thời đại dân quốc, tứ đại gia tộc dốc sức kinh doanh 20 năm mà đã có thể hô mưa gọi gió đến thế, huống chi là những thế gia hào môn đã có tới hơn hai trăm năm, thì lực lượng còn khổng lồ đến mức nào? Chỉ có thể lợi dụng, chứ không thể làm địch. Có điều Quý Tôn Ý Như tuy rằng có dã tâm, nhưng lại không quyết đoán, phải làm sao để có thể thúc giục hắn hạ quyết tâm hợp tác với mình bây giờ?

Khánh Kỵ nghĩ tới đau cả đầu, liền vốc một ít nước vẩy lên mặt, thở hắt ra một hơi thật dài, đành phải trút bỏ tâm sự, trước tiên tận tình hưởng thụ khoảnh khắc thanh nhàn khó mà có được này. Lúc này, sứ giả của Mạnh Tôn Thị, Thúc Tôn Thị vừa mới trèo lên xe ngựa, lặng lẽ chạy về hướng Tề quốc; sứ giả của Quý Thị thì đang hướng tới Ngô quốc để vấn tội; Úc Bình Nhiên, Úc Đại Bình của Ngô quốc nhận mệnh lệnh của Ngô Vương Hạp Lư, mang theo ba trăm thị vệ đang hướng tới Lỗ quốc, mưa gió sắp dồn ép lên thành, một trận gió lốc chính trị sắp nổi lên, mà Khánh Kỵ, đang ở trong mắt bão...

Gió lốc lại cường liệt, vùng tâm bão bao giờ cũng là nơi bình lặng nhất, có điều cuồng phong càng lúc càng mãnh liệt, mắt bão di động, những vật nằm ở trong tâm bão bây giờ bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh tan thành những mảnh nhỏ.

Ở Khúc Phụ lúc này, vẫn là một sự yên lặng tĩnh mịch. Quý Tôn Ý Như đang chờ đợi Khánh Kỵ tranh thủ được đủ nhiều sự hỗ trợ của các đại phu Lỗ quốc, để giảm bớt đi sự cản trở của hai nhà Thúc Mạnh; Thúc Tôn cùng Mạnh Tôn Thị thì lại đang kiễng chân mong ngóng Lỗ Quân trở về, để thực hiện kế rút củi dưới đáy nồi đối với Quý Thị; các vị công tử thì đang tập luyện quyền thuật, chuẩn bị cho cuộc thi đấu săn bắn chín ngày sau.

Mà Thành Bích phu nhân, đệ nhất đại thương nhân của Quý Thị phú khả địch quốc (1), lại bởi vì một lần bái phỏng của Trọng Lương Hoài, mà cũng đã bước một chân vào trong tâm bão...

---------------------

(1) Phú khả địch quốc: Giàu có tới mức có thể so với cả một quốc gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui