Đại Tranh Chi Thế

Ngay sau đó cỗ xe thứ hai cũng qua, khi chiến xa thứ ba, cũng chính là chiến xa được tạo bởi Thúc Tôn tứ vệ tới gần viên môn, trong đám người đứng xem náo nhiệt bên cạnh đột nhiên nhảy ra một vài vị công tử choai choai nhỡ nhỡ, trong tay cầm mõ trúc đập loạn hết cả lên, lớn tiếng hò reo lên:

- Thúc Tôn tất thắng! Thúc Tôn tất thắng! Thúc Tôn tất thắng... Cộc cộc cộc...

Một trận tiếng mõ bất thình lình ngoài dự kiến nổi lên, tuy rằng những chiến mã này đều đã trải qua huấn luyện, lúc này cũng hơi hơi hoảng sợ, bước chân liền có chút rối loạn. Người đánh xe lập tức phản ứng lại, vội vàng giật cương trấn an, chiến xa tuy rằng nặng và vững vàng, nhưng mà chiến mã đã bị quấy nhiễu một bên, theo bản năng hơi hướng sang phía sườn bên kia. Trục bánh xe rất dài, chỉ cách hai bên viên môn có bốn tấc là tối đa, khi đi tới liền quẹt qua cỗ chiến xa dùng làm viên môn, khiến cho tứ vệ đang đứng trên chiến xa cũng phải lắc lư.

- Dừng lại! Phạm quy, chiến xa của Thúc Tôn thế gia phạm quy!

Thường Tam công tử lập tức nhảy nhót chạy tới, cao giọng reo lên:

- Cỗ chiến xa này bị hủy tư cách, không được nhập săn!

Hai cỗ chiến xa của Thúc Tôn Thị đã qua viên môn chờ ở bên trong, vừa nghe thấy lời này hai người chỉ đạo ngồi trên xe đều đứng lên, Lý Hàn hơi hơi nghiêng tai, lập tức phẫn nộ chất vấn:

- Vị công tử này, vì sao không cho chiến xa bên ta nhập săn?

Thường Tam công tử phấn chấn cự tuyệt:

- Dựa theo lễ chế, khi chiến xa nhập săn, trục bánh xe không được chạm vào viên môn, nếu không sẽ không có tư cách nhập săn, quy củ này, ngươi không biết sao? À..., cũng phải, người như ngươi, làm sao có thể biết được bao nhiêu quy củ?

Ở bên trong Chu lễ thượng vàng hạ cám, đích thực là có một quy củ như vậy, chiến xa khi nhập săn chạm vào viên môn, chứng tỏ rằng năng lực khống chế chiến xa của người đó quá kém, đúng là sẽ không được vào nhập săn nữa, chẳng qua chẳng có ai coi trọng quy củ như vậy mà thôi. Trên thực tế, đi săn ban đầu vốn là một sự kiện long trọng, thần thánh, nhưng tới niên đại này, lại chỉ là một thú vui tiêu khiển hạng nhất của những kẻ phú quý. Bình thường đánh xe đi săn, căn bản là chẳng cần phải làm viên môn, ai còn để ý tới Thương lễ, Chu lễ nữa. Chỉ có điều lúc này là trận đấu long trọng, ngươi quả thật đã phạm nội quy, đối phương dự thi cũng không đáp ứng, vậy thì cứ ấn theo lễ chế mà làm.

Bọn công tử bốn phía đều biết quy củ này, vừa nghe Thường Tam công tử nói, liền tới tấp đứng lên, liên tục gật đầu bảo đúng. Bọn họ vốn là mong ngóng Công tử quân thắng lợi, lúc này lại chiếm được lý lẽ, liền mồm năm miệng mười ầm ĩ cả lên. Bên phía Thúc Tôn Thị lập tức liền có chút chịu không nổi, có một vài đầy tớ đứng ra biện bạch cho chủ nhân, đem trách nhiệm đổ lên đầu mấy tiểu công tử trợ uy lung tung kia.

Thường Tam công tử cười lạnh nói:

- Buồn cười, có người trợ uy ủng hộ cho các ngươi cũng bị tính là sai sao? Trên chiến trường tiếng Sát rung trời, âm thanh còn khiến cho chiến mã kinh sợ hơn nữa, ngươi nếu chết trên chiến trường, chẳng lẽ lại oán hận rằng ngựa của ngươi chịu không nổi mà hoảng sợ sao? Lý Hàn, trận đấu hôm nay, vì sao Diêu Quang tiểu thư lại không đến hử? Không phải đã sớm dự đoán được hôm nay phần thắng không lớn, cho nên mới cố tình trốn đi, để trút hết trách nhiệm lên đầu kẻ tiểu nhân mặt dày vô lại như ngươi sao?

Những người bên phía Thúc Tôn Thị giận mà không làm gì được, Lý Hàn sắc mặt tái mét, chiến sĩ bên cạnh hắn toàn thân mặc giáp, dáng người gầy yếu giáp y trước ngực phập phà phập phồng, quả thực là đã tức đến mức ngực muốn nổ ra.

Bên cạnh có rất nhiều người ồn ào gây náo nhiệt, mọi người đồng loạt lên tiếng phê phán, bên phía Thúc Tôn Thị đã có chút không chịu nổi nữa, Lý Hàn hơi hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi:

- Đại tiểu thư, làm sao bây giờ?

Giáp sĩ đánh xe gầy yếu bên cạnh chính là Thúc Tôn Diêu Quang, nàng cắn chặt răng ken két, giận giữ nói:

- Bọn họ... thế mà lại sử ra quỷ kế như vậy, thật đáng giận cho những kẻ vì bọn họ mà phất cờ hò reo. Hừ! Quá mức vô sỉ!

Lý Hàn căm hận nói:

- Quy củ này ta biết, chỉ có điều đã sơ suất, tuyệt đối không nghĩ tới Khánh Kỵ chính là một nhân vật danh chấn thiên hạ, lại có thể vô sỉ như vậy!

Thúc Tôn Diêu Quang hừ lạnh nói:

- Sử ra quỷ kế này không phải Quý Tôn Tư thì chính là Tôn Ngao, Khánh Kỵ chắc gì đã biết. Hắn giao hảo cùng với bọn công tử này, giúp bọn hắn đối phó ta, nguyên nhân chẳng qua là vì muốn lôi kéo bọn họ mà thôi.

Hai người đang thương nghị, ở bên ngoài tiếng đánh trống reo hò càng lúc càng vang dội, Thường Tam công tử dương dương đắc ý, trên mặt mấy nốt mụn dậy thì đều đã đỏ cả lên:

- Lý Hàn, người của ngươi ở trước mắt bao người sảy tay phạm quy, người còn gì để nói nữa, nếu ngay cả quy củ đi săn cũng không tuân thủ, vậy thì chúng ta còn thi đấu cái gì? Cứ đánh loạn lên là được...

Thúc Tôn Diêu Quang cắn răng, thấp giọng nói:

- Bảo bọn hắn lui ra ngoài!

Lý Hàn vội la lên:

- Tiểu thư, chúng ta mất đi một cỗ chiến xa, trận này chính là so sánh săn bắn, chẳng phải là muốn thua bọn hắn sao?

- Hắc! - Thúc Tôn Diêu Quang cười lạnh:

- Ngươi nhìn coi bộ dạng của bọn hắn, chỉ bằng bọn họ, có thể bắn được con mồi sao? Chúng ta còn hai xe có thể chiến, mà bọn họ chỉ có một Khánh Kỵ mà thôi. Huống chi, cũng chỉ có trận này thôi, trận tiếp theo bọn họ vẫn có thể tham gia, bảo bọn họ nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc đó dùng quân nhàn đánh kẻ địch mệt mỏi, Khánh Kỵ dù có lợi hại nữa, ta muốn xem hắn một người có thể lấy gì để liều mạng với ta!

Dưới mệnh lệnh của Lý Hàn, Thúc Tôn tứ vệ bị bắt phải rời khỏi sân thi đấu, bốn gã võ sĩ lui về một tán cây đại thụ để hóng mát chờ trận thi đấu tiếp theo. Chiến xa của Khánh Kỵ bắt đầu thật cẩn thận chạy qua viên môn, Thúc Tôn Diêu Quang có tâm mà không làm gì được, chỉ tiếc rằng trước đó không hề chuẩn bị (cũng muốn gõ mõ lắm chứ ^^), chỉ có thể trừng đôi mắt tóe lửa nhìn bọn họ tiến vào.

Song phương đều đã tiến vào viên môn, tất cả chiến xa xếp theo hình chữ nhất (一), một chiếc kỷ án được đặt bên ngoài viên môn, trên án thắp lên nén hương thứ nhất, Khánh Kỵ ra lệnh một tiếng, năm cỗ chiến xa đồng loạt chuyển động, "Ầm" một tiếng chạy về phía trước. Ngay từ đầu cuộc đi săn, ba cỗ chiến xa của Công tử quân đã giống như lên cơn chạy đi như điên, khiến cho những người trên hai cỗ chiến xa chạy vững vàng của Thúc Tôn Thị phải hoảng sợ. Thúc Tôn Diêu Quang giật mình ở trên xe đứng lên, chỉ thấy ba đạo bụi đất một lúc lâu vẫn chưa tiêu tan, ba cỗ chiến xa của Khánh Kỵ đã tuyệt trần mà đi, một đường đạp bằng mọi chông gai, rất nhanh đã biến thành ba điểm đen ở cuối cánh đồng hoang vu.

Thúc Tôn Diêu Quang giật mình một lát, không khỏi bật cười nói:

- Cái kiểu này, bọn họ săn bắn như vậy, là muốn đâm chết con mồi hay sao? Chúng ta không cần để ý bọn họ, trận săn bắn này, hai xe chúng ta tách ra, đều tự đi tìm con mồi, nhất định phải trở về đúng lúc, đừng có trở về chậm, lại bị bọn tiểu nhân đê tiện kia bắt lỗi.

Sĩ tốt trên cỗ chiến xa kia cung kính xưng vâng, xe ngựa chuyển hướng, tự đi về phía cánh đồng hoang vu. Chiến xa của Thúc Tôn Diêu Quang đi nhanh về phía trước một lúc lâu, chỉ bắn được hai con phi điểu, đừng nói là đại thú, cho dù là tiểu thú bình thường cũng chẳng tóm được con nào, trong lòng không khỏi kinh ngạc:

- Lý Hàn, lần trước ta đến, trên cánh đồng hoang vu này dã thú cực kỳ nhiều, hiện giờ thế nào lại không gặp được con nào? Địa phương này là chúng ta vừa mới xác định, bọn họ không có khả năng động tay động chân a.

Lý Hàn cũng thấy kỳ quái, đôi mắt đánh giá mọi nơi trong bụi cỏ rừng cây, đột nhiên nhìn chằm chằm trên mặt đất những dấu vết của cỏ dại bị rạp cả xuống, tiếp đó thân mình chấn động, thất thanh nói:

- Bất hảo, ta đã biết quỷ kế của bọn họ.

- Là gì?

Thúc Tôn Diêu Quang nghe nói lại có quỷ kế, không khỏi hoảng sợ, trận chiến này nếu bị thua, nàng sẽ phải đi làm nô cho nhà người ta đấy. Tuy nói rằng cho dù nàng có đưa đến tận cửa, những thế gia này cũng không ai dám nhận nàng, lấy nàng làm nô tỳ để sai sử, nhưng mà thể diện chung quy lại là vẫn mất. Đối phương lại định giở mánh gì ra nữa?

Lý Hàn chỉ vào bụi cỏ nói:

- Đại tiểu thư, người xem những dấu vết trên mặt đất đi, những nhánh cỏ này đều mới bị gãy rạp, vết bánh xe vừa mới chạy qua đây thôi, nơi này cho dù có con mồi, cũng bị bọn họ dọa cho chạy mất, chúng ta còn săn bắn cái gì nữa?

Thúc Tôn Diêu Quang ngạc nhiên nói:

- Bọn họ... nào có cái kiểu săn bắn nào như vậy, ngươi nhìn những dấu vết này đi, lung tung lộn xộn, qua lại không biết bao nhiêu lần, bọn họ đánh xe nhanh như vậy, mơ tưởng mà bắn trúng được một con mồi nào.

Lý Hàn bình tĩnh cười lạnh:

- Bọn họ chắc gì đã cần bắn trúng con mồi. Kế đầu tiên, là khiến cho cỗ chiến xa uy hiếp nhất của chúng ta rời khỏi trận đấu. Hiện giờ thì, chỉ sợ thật sự chạy đi săn bắn chỉ có một chiếc xe của Khánh Kỵ mà thôi, hai chiếc xe kia căn bản không cần săn bắn, sứ mạng duy nhất chỉ là đuổi con mồi ra khỏi phạm vi săn bắn, khiến cho chúng ta không còn thú để mà săn nữa.

Thúc Tôn Diêu Quang giận dữ nói:

- Mau, lập tức chạy về phía trước, đê tiện, thật sự là đê tiện!

Nàng biết rõ tình hình khẩn cấp, dù sao khu vực săn bắn cũng chỉ có phạm vi cố định, hơn nữa lại còn hạn chế thời gian, nếu để muộn chỉ sợ đại sự sẽ đi tong, lập tức vội vàng ruổi ngựa chạy về phía trước, chọn một chỗ vắng lặng để đi tới. Được một lát, chợt thấy ở phía trước trong bụi cỏ có một con hươu bào đang ngồi chồm hổm hết nhìn đông lại nhìn tây, Thúc Tôn Diêu Quang mừng rỡ, vội vàng đánh xe chậm lại, Lý Hàn nhanh chóng cài tên lên cung, ngắm về phía con mồi đáng yêu ở xa xa kia.

Đúng lúc này, ẩn ẩn truyền đến một vài tiếng động, con hươu bào kia liền giống như bị kinh hãi, nhảy dựng lên lủi vào trong bụi cỏ. Lý Hàn vừa muốn bắn tên, mục tiêu đã chạy mất rồi, vội la lên:

- Mau đuổi theo tới.

Không cần hắn phải nói, Thúc Tôn Diêu Quang sớm đã vung cương ngựa, chạy nhanh tới chỗ con hươu bào vừa biến mất. Chỉ trong tức khắc đã tới gần, ở trong bụi cỏ ẩn ẩn thấy được con hươu bào đang lẩn trốn, đứng im quan sát cảnh vật xung quanh. Con hươu bào kia quỵ hai chân trước, một đôi mắt trượt khắp mọi hướng cảnh giác đánh giá, Thúc Tôn Diêu Quang không dám tiến tới quá gần, đã sớm giảm tốc độ xe, Lý Hàn lại cài tên lên cung, đúng lúc này, con hươu bào kia lại lóe lên lủi vào bụi cỏ.

Lý Hàn tức đến đỉnh điểm, đột nhiên lại nghe thấy một trận hô to gọi nhỏ, một cỗ chiến xa rung rung lắc lắc từ trong một bụi cỏ gần đó vọt ra, cung thủ trên xe giương cung cài tên, cũng không thèm ngắm đã bắn ra, kêu to lên:

- Bắt lấy nó, bắt lấy nó.

Kẻ khác hô to:

- Lại gần chút, lại gần chút, xem ta một mâu đập chết nó đây.

- Ha ha ha ha..., làm gì phải khó khăn như vậy, chờ ta đuổi kịp nó, sẽ trực tiếp cán chết nó là xong!

Công tử đánh xe giống như lũ đua xe ở hậu thế, điên cuồng cười lớn mặc sức vung cương ngựa, đánh xe hoành hành, từ xa xa hướng tới đây, vọt lên phía trước Thúc Tôn Diêu Quang, một xe tuyệt trần, khi chiến xa chạy qua đây, trên mặt đất chợt xuất hiện một chiếc mũ đồng, "Đinh đinh đinh" nẩy lên vài cái, rung rung lắc lắc rồi dừng lại. Có lẽ là chiến xa chạy quá nhanh, không biết là vị công tử nào thắt nút dưới hàm quá lỏng, khiến cho ngay cả mũ đồng cũng điên cuồng rơi xuống đất.

Thúc Tôn Diêu Quang trợn mắt há hốc mồm, Lý Hàn vội la lên:

- Tiểu thư, nhanh tới dưới núi Ni Khâu, Khánh Kỵ nhất định là săn bắn ở đó, chúng ta nhanh đuổi theo đi.

Thúc Tôn Diêu Quang bừng tỉnh đại ngộ, gấp gáp căm giận nói:

- Đi, bọn họ muốn quấy rối, vậy thì ta cũng quấy rối, không cho Thúc Tôn Diêu Quang ta đắc thủ, Khánh Kỵ hắn cũng đừng mơ mà bắn, hừ hừ, xem rốt cuộc là ai khổ sở!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui