Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Hôm nay một nhà năm người bác Thước Nhạc đều đến, bác Thước Nhạc vào nhà liền lôi Thước Nhạc đến nói “Ta xem xem, cháu ta cao lên, vẫn gầy như trước, về nhà để cho mẹ cháu làm chút đồ ăn ngon, ở trường học thế nào? Bài học có theo nổi không? Ta đã nói rõ ràng đến trường gần nhà mình được rồi, nhà chúng ta lại không trông cậy cháu nhiều tiền đồ, đi xa như vậy, ít nhất là tám năm, còn không biết có trở về không.” Thước Thục Trân rất có ý kiến đối với việc Thước Nhạc vào đại học Bắc Kinh, cha mẹ qua đời sớm, còn lại hai chị em bọn họ, Thước gia về sau phải dựa vào Thước Nhạc thừa kế, đương nhiên không hy vọng cậu đi xa như vậy.

Thước Nhạc cười ha ha không nói gì, bác Thước Nhạc cũng không đợi cậu nói gì mà tiếp tục nói “Thế nào, Nhạc Nhạc ở trường tìm được bạn gái không? Trong trường có rất nhiều con gái đúng không. Điểm đó cháu phải học tập anh của cháu.” Nói xong liếc đứa con ở bên cạnh một cái, bên kia Phạm Hi Bình bị Dương Hiểu Uyển giữ chặt hơi run run, lúc trước hình như là mẹ rất phản đối việc cậu tìm bạn gái.

Thước Nhạc thấp thỏm cẩn thận nói “Không, hiện tại môn học rất nhiều, không sốt ruột.”

Thước Thục Trân trừng mắt “Thế nào không sốt ruột, trước tìm một cái, xem nhâm phẩm thế nào, Nhạc Nhạc nhà ta phải tìm cái ôn nhu, biết chăm sóc người.”

Dương Hiểu Uyển nhìn thấy đứa con hơi xấu hổ liền giải vây nói “Chị, chuyện của Nhạc Nhạc không vội, dù sao còn tám năm mới tốt nghiệp, chờ nó tìm được làm cho nó đem đến cho chị xem,cho chị kiểm định.”

Chị dâu ở một bên cũng cười nói “Đúng đấy mẹ, em Thước Nhạc điều kiện như vậy tìm dạng gì không thấy, từ từ sẽ đến, nhất định tìm một người vừa lòng đẹp ý mà.”

Thước Thục Trân nghe em dâu và con dâu nói vậy, cũng bỏ qua đề tài này, Thước Nhạc ở bên cạnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, cháu nhỏ lúc này cũng tỉnh dậy, cậu nhóc mở hai mắt mê mang, đột nhiên đi vào hoàn cảnh lạ lẫm làm cho miệng nhỏ của cậu nhóc méo một cái chuẩn bị khóc, chị dâu Lý Mai chạy nhanh đến dỗ.

Cậu nhóc hiện tại mười bốn tháng, tuổi mụ là hai tuổi, là tuổi được mọi người yêu thương nhất, Thước Nhạc thấy nó là lúc nghỉ thi đại học, cậu nhóc lớn lên giữ lại ưu điểm của cha mẹ, mắt to môi hồng răng trắng, béo đô đô thập phần đáng yêu.

Có lẽ là thấy ba mẹ ông bà nội đều ở bên người đứa nhỏ thích ứng hoàn cảnh rất nhanh, lại thấy ông cậu và bà mợ đã gặp qua, cậu nhóc cũng không sợ người lạ, đối với Thước phụ và Thước mẫu kêu nhu nhu (diễn tả giọng trẻ con non mềm, mình thấy để dễ thương hơn nên sẽ không sửa) một tiếng, “Ông cậu, bà mợ.” Sau đó trốn ở trong lòng mẹ cẩn thận nhìn Thước Nhạc.

Mọi người thấy bộ dạng của cậu nhóc đều nhịn không được nở nụ cười, bác đem cậu nhóc ôm vào lòng “Đến, An An, đây là tiểu thúc thúc nhà ông cậu của con, trước đây còn ôm qua con đâu.” Nói xong đem cậu nhóc đưa về phía Thước Nhạc, mặt cậu nhóc đỏ rực nhìn Thước Nhạc, một lát sau “Thúc thúc.” Sau đó thẹn thùng xoay người chôn đầu trong ngực bác.

Thước Nhạc bị cậu nhóc chọc cười, vươn tay cẩn thận ôm lấy cậu nhóc, “An An đến thúc thúc ôm…” cậu nhóc hơi chút từ chối nhưng cũng không bài xích Thước Nhạc, hai tay cầm quần áo của Thước Nhạc, bình tĩnh nhìn cậu.

Bác Thước Nhạc ở một bên nhìn thấy cũng vui vẻ cười ha ha nói “Xem ra An An nhà chúng ta rất thích Nhạc Nhạc, có đôi khi nhìn thấy An An ta liền mong Nhạc Nhạc cũng sớm kết hôn sinh con, Thước gia chúng ta nhân khẩu quá ít, ta hy vọng Thước Nhạc có nhiều con một chút.”

Tay Thước Nhạc ôm cậu nhóc chợt chặt hơn, kỳ thật cậu hiểu tâm tư của bác, tuy bác gả ra ngoài nhưng trong lòng vẫn không bỏ xuống Thước gia, có điều lúc trước khi cậu sinh ra đã thực hiện kế hoạch hóa gia đình, Thước gia liền cậu một cái đích tôn, hiện tại chính sách không nghiêm như trước, bác Thước Nhạc hy vọng Thước Nhạc khai chi tán diệp (ý bảo nhiều con cháu, dài cành mọc lá).

Thước Nhạc biết nguyện vọng này của bác chỉ sợ không thể thực hiện, kỳ thực lúc cùng Khúc Phàm ở một chỗ Thước Nhạc suy nghĩ rất nhiều, cậu và Thước Nhạc cũng không phải là người cần cái gì tình yêu mãnh liệt, bình thường bên nhau bình thản, cùng một chỗ cũng rất ấm áp, thời gian lâu Thước Nhạc phát hiện mình thực sự thích Khúc Phàm, loại thích này không phải thích đối với bạn bè, mà là thích giống như tình yêu.

Nếu bọn họ tiếp tục đi tới đứa nhỏ sẽ là tiếc nuối vĩnh viễn của họ, có lẽ tương lai nhận nuôi một cái đi. Bất quá đối với việc này chỉ sợ trưởng bối là những người nhận đả kích lớn nhất.

Mọi người ngồi bên nhau hàn huyên một hồi, trong nhà lại bắt đầu hoạt động gia đình mỗi năm một lần, chơi mạt chược, lại nói tiếp bình thường người hai nhà cho tới bây giờ cũng không chơi, dù sao tất cả mọi người có công việc, nhưng chơi mạt chược cũng là truyền thống trong Thước gia, trước kia ông nội Thước Nhạc còn sống trong nhà quản khá nghiêm, không cho đứa nhỏ chơi mạt chượt bài tú-lơ-khơ v…v…, đứa nhỏ trong nhà sợ uy nghiêm của phụ thân không ai chơi, nhưng lễ mừng năm mới là ngoại lệ, hằng năm mùng một đến mùng năm, ông nội Thước Nhạc cho bọn nhỏ xả hơi, có thể tùy tiện chơi, hơn nữa ông nội còn cho tiền mừng tuổi để cho họ chơi. Như vậy lâu ngày xuống dưới thành truyền thống nhà Thước Nhạc. Dượng Thước Nhạc là một người nghiêm về kiềm chế bản thân, song kết hôn với bác Thước Nhạc cũng thuận theo truyền thống gia tộc, thành một đại pháo thủ.

Ba tiểu bối (người có vai lứa nhỏ trong gia đình) trong nhà không thể đi lên, anh họ ngồi phía sau cậu chỉ chiêu, chị dâu ở bên cạnh nhìn một hồi bưng trà rót nước, một hồi xem ai xuống dưới thì thay vị trí, cũng đỡ nghiền. Còn lại Thước Nhạc giúp trông An An.

Tiểu bảo bối ở tuổi thích động, còn nói chuyện hai ba chữ, Thước Nhạc thật sự thích, ở nhà không có chuyện gì, ôm An An ra ngoài công viên nhỏ chơi một lúc, khi đang cõng cục cưng về nhà thì nhận được điện thoại của Khúc Phàm .

Đem cục cưng ôm ở trên tay, “Alo, sao giờ này lại gọi điện.” Buổi sáng không phải vừa mới điện báo sao.

Điện thoại truyền tới âm thanh của Khúc Phàm “Không có gì, anh đã đến. Sắp vào nội thành.”

Mắt Thước Nhạc sáng lên, kinh hỉ nói, “Sao lại nhanh vậy, không phải nói là ngày mai sao?”

Khúc Phàm đang lái xe cười cười “Hôm nay anh chị dâu của anh trốn nhà lại đây, hai người họ trễ một lúc thì đến, thế nào có thể đi ra không?”

Thước Nhạc nhìn cậu nhóc đang níu níu tóc mình, “Được, nhưng chỉ sợ không nhiều thời gian.”

Khúc Phàm cười ha ha nói “Có thể đi ra là tốt rồi, anh đến đón em hay sao?”

Suy nghĩ một chút “Đến trung tâm thương mại đường Bình An. Em tự bắt xe qua, chúng ta gặp ở cửa đi. Anh có thể tìm được đúng không?”

Khúc Phàm ừ một tiếng “Trước kia anh đi qua một lần, anh ước chừng hai mươi phút là đến.”

Thước Nhạc cúp điện thoại, ôm An An đi đến đường lớn, trên đường gọi điện thoại về trong nhà, nói tối nay về, trong nhà đang đại chiến tám trăm hiệp, không có ai chú ý hai người đi đâu. Chỉ là nói về sớm ăn cơm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui